Cuộc Chiến Bản Thảo
Chương 64 :
Ngày đăng: 21:46 18/04/20
Lúc Lan Ninh tỉnh lại, thì cảm thấy trên người hơi nặng.
Cô quay sang nhìn một chút, Ngôn Nho Ngữ đang nằm bên cạnh, tay phải anh khoác qua ngực cô, ôm trọn cô vào trong lòng mình. Anh ôm cô rất chặt, khiến Lan Ninh không thở nổi nữa. Cô thử đẩy anh một cái, tay Ngôn Nho Ngữ vẫn không nhúc nhích.
Dường như anh ngủ rất say, hơi thở đều đều phả bên tai cô từng tiếng, khiến cả vành tai ngứa ngáy.
Lan Ninh mím mím môi, quyết định ngủ tiếp.
Hôm qua lúc hai người chạy đến hội trường hôn lễ thì tiệc cưới đã bắt đầu hơn bốn mươi phút, may là các vị khách mời còn chưa bỏ về, mọi người đều đang rất vui vẻ mà ăn cơm.
MC thấy hai người chạy tới, quả thực là cảm động đến rơi nước mắt. Ngay khi mọi người đang ăn được nửa bữa tiệc, thì khúc nhạc hôn lễ bỗng vang lên, tất cả qua ra nhìn cô dâu chú rể bước trên thảm đỏ đi vào lễ đường.
Cả buổi lễ hôm đó điều Lan Ninh nhớ rõ nhất, chính là câu nói ám chỉ sâu sa của vị MC lúc ấy: “Đám trẻ thời nay, cảm giác về hướng không tốt nhưng cứ thích học đòi người ta làm lãng mạn.”
...
Sau khi kết thúc nghi thức kết hôn, mọi người lại tiếp tục bữa tiệc, còn cô dâu chú rể thì bị người lớn hai nhà lôi qua một bên, tiến hành một cuộc phê bình giảng dạy buồn chán.
Lan Ninh cảm thấy, buổi lễ kết hôn thế này, cũng không phải quá tệ.
Chờ ăn mắng xong, cô đã đói gần chết, vốn định ăn chút gì lót dạ, thì Mười Chín Tai liền đi tới: “Chúng tôi đã giúp hai người chịu nửa trận rồi, trận rượu còn lại thì phải để hai người đi kính thôi.”
Lan Ninh còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị nhét một bình rượu và ly rượu vào tay. Mười Chín Tai thân thiết thì thầm nói với hai người trong bình đó chỉ toàn là nước trắng, nhưng bây giờ Ngôn Nho Ngữ lại quan tâm đến chuyện khác: “Chúng tôi đến muộn, cậu giải thích với khách mời thế nào vậy?”
Mười Chín Tai nói: “Ờ thì tôi nói với bọn họ là lúc đi đón cô dâu thì chú rể đi lạc, mọi người nghe xong đều thông cảm cả.”
Ngôn Nho Ngữ: “...”
Lan Ninh nghĩ tới đây, không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Em cười gì vậy?” Giọng nói tràn ngập điệu ngái ngủ của Ngôn Nho Ngữ bỗng truyền đến bên tai cô, thực quyến rũ chết người mà.
Giọng Ngôn Nho Ngữ quả thực rất quyến rũ, tối hôm qua cô đã cảm nhận được điều đó rất sâu sắc.
Cô quay đầu sang, đối mặt với đôi mắt đang díp vào kia. Ánh mắt lười biếng mông lung kia lại kích thích dây thần kinh nào đó trong não cô.
Tay phải Ngôn Nho Ngữ ôm chặt hơn, kéo cô lại gần anh: “Vừa nãy tại sao em cười, hả?”
Khi anh nói thì gần như môi anh cứ cọ cọ qua má cô mấy lượt, Lan Ninh cảm giác mặt mình sắp bị thiêu cháy vậy.
Ngôn Nho Ngữ nhìn gương mặt nhanh chóng đỏ rực kia của cô, thì khóe miệng khẽ cong lên mỉm cười, hôn chụt lên má cô một cái.
Hiện giờ Lan Ninh đang rất lúng túng, tuy rằng tối hôm qua hai người đã làm chuyện thân mật nhất giữa con người với nhau, nhưng giờ đang là ban ngày, đầu óc cô cũng không mơ màng như đêm qua nữa mà vô cùng tỉnh táo.
Ghê tởm nhất chính là, cô còn nhìn thấy một người nổi tiếng khác vừa thêm dầu vào lửa.
Mười Chín Tai V: Ha ha ha ha ha chắc là bị cảm # rốt cục cậu ta cũng hải hát Uy phong đường đường cho người khác nghe rồi #
Sau đó Mộc Bạch lại share status của anh ta: “Cậu ta đang ghen ghét hay đau lòng cho CP →_→ “
Sau đó nữa, Vân Khinh đại sư cũng chen một chân vào câu chuyện: “Trong nhóm chát khóc lóc cầu xin anh ta thì anh ta nhất quyết không hát, giờ trước mặt bà xã thì hát không biết trời đất đâu nữa [mỉm cười] @Súp Lơ, tui có thể xin bản mp3 không?”
Lan Ninh: “...”
Trong giới văn học ai ai cũng đều như vậy... thì Đại Thanh cũng sẽ sớm biến chất mất thôi!!!
Khi cô còn đang rút kinh nghiệm xương máu, thì Ngôn Nho Ngữ đã tắm xong ra khỏi nhà tắm. Trên người anh chỉ che một chiếc khăn lông mỏng, anh tới cạnh Lan Ninh hỏi: “Em đang đọc gì đấy?”
Lan Ninh đẩy màn hình laptop sang cho anh đọc: “Thầy à, anh kết bạn với toàn người xấu thôi.”
Ngôn Nho Ngữ nhanh chóng quét mắt nhìn qua màn hình, rồi gập laptop xuống: “Khuya rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”
Bây giờ Lan Ninh cứ nghe thấy hai chữ đi ngủ thì bắt đầu bật chế độ đề phòng, tên này ban ngày ban mặt còn dám làm loạn, nói chi là đến tối thế này!
Cô đáp một tiếng, rồi nhanh chóng bò lên giường, kéo chăn che kín người mình.
Ngôn Nho Ngữ theo cô lên giường, đưa tay xoa xoa mái tóc đen của cô, khiến cả người Lan Ninh run lên: “Ngủ thì ngủ đi, anh táy máy tay chân làm gì!”
Ngôn Nho Ngữ suy nghĩ một chút rồi hỏi cô: “Vậy chúng ta nói chuyện gì đó được không?”
... Nghĩ bằng đầu ngón chân cô cũng biết anh muốn nói chuyện gì!
Lan Ninh sống chết giữ chặt chiếc chăn trên người: “Có phải anh làm chuyện đó nhiều quá rồi không?”
Ngôn Nho Ngữ nói: “Đâu có, chúng ta đều là nam nữ trưởng thành hết rồi, sau khi được bỏ lệnh cấm dĩ nhiên là phải mãnh liệt, em cũng nên hiểu chứ.”
Lan Ninh: “...”
Cô sẽ không nhận mình hiểu đâu.
Nhưng cô còn chưa kịp nói gì, Ngôn Nho Ngữ đã nhào tới đè cô dưới thân mình….
Quãng đời còn lại, cả hai phải hát ‘Uy phong đường đường’ nhiều vào đấy nhé ^_^
HẾT