Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em

Chương 200 : Ngủ lại

Ngày đăng: 11:11 30/04/20


Edit: Er ଲ(ⓛ ω ⓛ)ଲ



Beta: Sun



Sau khi nuốt hết, Lâm Yên hơi nở nụ cười gượng gạo, nói một câu: "Ừm, ngon lắm!"



Ăn rất ngon???



Bùi Vũ Đường nhìn biểu cảm mỉm cười của Lâm Yên, có chút hoài nghi, vội vàng gắp một miếng cá kho lên.



Sau khi ăn xong...



Bây giờ cậu ta đã vô cùng tin tưởng một chuyện: Chị dâu cả đối với anh cả chắc chắn là chân ái không sai!



Sau đó mọi người bắt đầu ăn cơm.



Lâm Yên nếm từng món một, nghĩ chắc sẽ có một món có thể ăn được?



Kết quả, không có một món nào có thể ăn!



Lâm Yên vừa vùi đầu đảo cơm trắng vừa tò mò không thôi nhìn chằm chằm Bùi Duật Thành.



Kết quả cô tận mắt thấy Bùi Duật Thành mặt không đổi sắc mà ăn hết những món ăn kia, y như hoàn toàn không cảm thấy những món ăn kia khó ăn vậy.



Mà Bùi Vũ Đường và Bùi Nam Nhứ đối diện lúc ăn cơm cũng rất bình tĩnh.



Đến nỗi Lâm Yên cũng bắt đầu hoài nghi chính mình...



Chuyện gì đây?
Chuyện gì đây?



Ba anh em nhà này ăn đồ khó ăn như vậy mà lại không có chút phản ứng nào?



Khẩu vị của Bùi gia đều nặng như vậy sao?



Bữa cơm này Lâm Yên cảm thấy vị giác của cô sắp bị tê chết rồi.



Bùi Duật Thành hình như phát hiện biểu cảm của Lâm Yên có chút không đúng: "Mặn sao?"



"Không không không, không mặn không nhạt vừa vặn! Tôi chỉ là hơi khát, có nước không?" Lâm Yên hỏi.



Bùi Duật Thành đứng dậy đi lấy nước.



Nhân lúc này sắc mặt Bùi Vũ Đường lập tức trở nên vặn vẹo: "Chị dâu cả! Em nói ra ngoài ăn thì chị lại nhất định phải ăn ở nhà! Tội gì phải khổ thế chứ! Hôm nay em đã bị thương như vậy, lúc trở lại còn phải chịu loại tội này, số em sao lại khổ như vậy! Coi như bị Tống Diệu Nam đánh một trận còn tốt hơn là ăn cơm anh cả nấu!"



Sắc mặt Lâm Yên cũng đen xì: "Hóa ra hai người cũng cảm thấy khó ăn? Tôi còn tưởng rằng khẩu vị người nhà họ Bùi mấy người đều nặng như vậy chứ!"



Bùi Vũ Đường: "Chị dâu cả, bây giờ em đã cực kì tin tưởng một việc..."



Lâm Yên: "Việc gì?"



Bùi Vũ Đường: "Chị đối với anh cả em chắc chắn là chân ái. Khó ăn như vậy mà chị lại có thể mỉm cười ăn hết, phải yêu nhau đến thế nào mới làm được như vậy? Ngoại trừ hai anh em chúng em, chị dâu cả là người duy nhất dám ăn cơm anh cả em nấu! Quả nhiên chị là định mệnh của anh cả em!"



Lâm Yên: "..." Định mệnh cái đầu cậu...



Bùi Duật Thành rót nước quay về, Bùi Vũ Đường nhanh chóng ăn xong bát cơm, lập tức "soạt" cái đứng lên: "Em ăn xong rồi! Ờm...em chính là một tay đua xe rởm của đội xe không quyền không thế không bối cảnh nên em không ở lại qua đêm, em trở lại chỗ kia đây! Tạm biệt anh cả! Tạm biệt chị dâu cả!"



Bùi Nam Nhứ cũng lau miệng, đứng lên: "Anh cả, chị dâu cả, hai người từ từ ăn, ngày mai còn có quảng cáo, em cũng đi trước đây."
Bùi Nam Nhứ cũng lau miệng, đứng lên: "Anh cả, chị dâu cả, hai người từ từ ăn, ngày mai còn có quảng cáo, em cũng đi trước đây."



Sau đó chỉ còn lại một mình Lâm Yên bi thương đối mặt với bàn đầy ắp những món ăn: "...???"



Mấy người chạy vội như vậy sao?



Trong phòng khách, trong lúc nhất thời chỉ còn lại hai người Lâm Yên và Bùi Duật Thành.



Lâm Yên cắn răng, yên lặng ăn hai bát cơm, uống ba cốc lớn nước, sau đó lại im lặng giúp đỡ Bùi Duật Thành dọn bát đũa.



Dọn bát đũa xong, Lâm Yên và Bùi Duật Thành cùng nhau rửa bát.



Vừa rửa vừa nghĩ, chờ rửa sạch bát đũa, chắc là cô có thể đi rồi chứ?



Nhưng mà nói như thế nào được đây?



Hình tượng của cô là hận không thể mỗi phút mỗi giây đều ở bên cạnh Bùi Duật Thành, có vẻ là không thể chủ động đề nghị rời đi được rồi...



Lâm Yên vừa rửa bát vừa không yên lòng nghĩ ngợi, lúc này tay đột nhiên bị một một bàn tay lạnh nắm lấy.



Lâm Yên lập tức giật mình, vội vàng nhìn Bùi Duật Thành: "Ấy, Bùi tiên sinh, sao vậy?"



"Để đó đi, để tôi rửa." Bùi Duật Thành nhìn nấy cái bát Lâm Yên rửa, giọng điệu hình như có chút bất đắc dĩ.



Lúc này ánh mắt Lâm Yên mới nhìn xuống cái bát mình rửa. Xong đời, bởi vì không để ý, không khống chế sức lực nên cô làm nứt mấy cái bát...



Lâm Yên xạm mặt lại: "Thật xin lỗi thật xin lỗi... Từ nhỏ sức lực của tôi tương đối lớn..."



Bùi Duật Thành: "Đi ra ngoài đợi tôi."



Lâm Yên: "Hả, được thôi..."



- ---



Hình như Bùi Duật Thành gặp chuyện gì đó nên mới "mất vị giác" đúng không ta?:> Có lẽ nào hai người cùng bị "đào tạo" trong phòng thí nghiệm không? Lâm Yên thì ngoại trừ sức khoẻ đáng kinh ngạc thì khả năng tự lành vết thương cũng rất nhanh! Bùi Duật Thành thì ăn cơm không có cảm giác.:)))) 500 anh em cho xin phỏng đoán nào~ thuyết âm mưu đây rồi.



Đêm nay tới đây là hết rồi. Cảm ơn mọi người đón nhận và theo dõi chương mỗi ngày. Người ta nói không thích bị giục nhưng ai có thể hiểu niềm vui khi được giục ra chương đâu, đúng không?:)))))