Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em
Chương 247 : Kẻ ác tự có người ác trị
Ngày đăng: 11:12 30/04/20
Edit: Er
Beta: Sun
"Tất cả cùng xông lên, không cần phải nương tay." Gã cầm đầu bỗng dưng lạnh lùng nói.
"Vút"!
Nhận được mệnh lệnh của gã ta, giây tiếp theo một ả đàn bà trong số đó nhanh chóng tung đòn về phía "Lâm Yên" với lực cực mạnh. Không tin nổi được một quyền này vung lên lại mang theo âm thanh rít gió giữa không trung.
"Lâm Yên" lườm cô ả đang vung nắm đấm về phía này, chưa kịp nhìn thấy "Lâm Yên" có bất kỳ động tác gì thì ngay lập tức tiếng hét thảm thiết của con ả này gào lên. Khuôn mặt vì phải chịu đau đớn kịch liệt mà vặn vẹo méo mó, bước chân xiêu vẹo sau đó ngã xuống bờ cát, ngất lịm đi.
Tiếp theo đó chỉ nghe thấy tiếng "rầm" không ngừng vang lên bên tai.
Cơ thể bọn chúng nhẹ như một mảnh giấy bị bão táp hất văng xuống biển.
"Đội trưởng!"
Dưới tình thế cấp bách, vài tay nam nữ còn lại vội vàng nhìn về phía gã đại ca.
Vừa dứt lời, gã ta cười lạnh một tiếng sau đó vung nắm đấm đánh về phía "Lâm Yên".
Tuy nhiên "Lâm Yên" vẫn đứng im, từ đầu đến cuối không di chuyển chút nào mà chỉ duỗi ra một ngón tay, cản trước người.
"Ha ha ha... Mày thực sự rất... Đáng yêu!"
"Ha ha ha... Mày thực sự rất... Đáng yêu!"
Gã ta thấy thế lớn tiếng cười to, đáy mắt hiện ra một vệt khát máu điên cuồng. Một con ranh thể chất cấp chỉ đến A lại dám dùng một ngón tay để cản một đòn toàn lực của người thuộc thể chất cấp S?!
Đây chẳng phải là muốn chết hay sao?
"Rầm rầm!"
Ngay tức khắc những tiếng nặng nề vang lên.
Lúc này đám người còn lại nhìn "Lâm Yên", trong con mắt bọn chúng ai cũng rụt lại.
Nụ cười trên mặt của gã đại ca này lập tức cứng đờ, không thể tin được nhìn "Lâm Yên".
Con ranh này... Không chỉ dùng một ngón tay cản một chiêu xuất ra toàn lực của gã ta mà thậm chí còn khiến cho cả người gã run lên bần bật...
"Chuyện này không thể thế được..." Ông ta lắc đầu với ánh mắt đầy run sợ: "Lừa người!"
Gã còn chưa kịp phản ứng thêm thì "Lâm Yên" đã dùng hai ngón tay cái và ngón trỏ lập tức bóp cổ và nhấc bổng lên rời khỏi mặt đất dưới vẻ mặt đầy kinh sợ của gã.
Y có giãy giụa như thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay của "Lâm Yên", giống như một ngọn núi lớn đổ xuống đè bẹp khiến y không thể thở nổi.
"Mày..."
Bây giờ cả người gã ta đã thấm ướt mồ hôi lạnh nhìn cô gái trước sau như hai người khác nhau. Trong đáy mắt lộ ra một tia e sợ.
"Không... Không có khả năng... Cấp A... Không có khả năng!"
Gã nhìn chằm chằm "Lâm Yên", cảm xúc hoảng loạn như sắp mất khống chế.
Chỉ có điều cô gái trước mặt lại không hề lên tiếng một câu nào. Cả người giống như dòng sông băng
lạnh lẽo đã chảy nghìn năm làm cho người ta không thể thở nổi, muốn thoát khỏi nơi này.
Gã ta vừa dứt lời thì ngay lập tức cảm nhận được sức lực lòng bàn tay "Lâm Yên" càng ngày càng kinh người hơn.
Nhiều nhất gã chỉ trong vòng mấy hơi rồi mặt đỏ bừng, sau đấy hoàn toàn ngất luôn tại chỗ.
Ngay lập tức, "Lâm Yên" tiện tay vứt cơ thể mềm nhũn của gã đàn ông này sang một bên.
Một lát sau, "Lâm Yên" bóp hết mẩu tàn thuốc đã cháy hết, nhẹ nhàng bỏ vào túi rồi quay đầu đi thẳng khỏi bãi biển.
...
"Lõm bõm lõm bõm..."
Chờ "Lâm Yên" đi khỏi, hai tay của tên cà lăm mới giơ lên từ mặt nước bám lấy bờ biển bò lên.
"Tôi... Tôi... Tôi tôi... Lặc Lặc... Cái đi!"
Tên cà lăm trông mặt mũi khá sáng sủa này nhìn rất lâu theo bóng lưng của "Lâm Yên" rời đi.
"Kẻ... Kẻ ác... tự... tự có... người ác... trị, đụng... đụng phải... Cọng rơm cứng... Gốc rạ rồi!" Tay cà lăm liếc gã đàn ôm đang hôn mê bất tỉnh tại chỗ, nở nụ cười lạnh.