Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em

Chương 377 : Ăn cũng không đến nỗi chết người!

Ngày đăng: 11:13 30/04/20


Edit: Kali



Beta: Đ



Lâm Yên chỉ có thể dùng ánh mắt chứa tia hi vọng cuối cùng nhìn Bùi Nam Nhứ.



Nhận thấy ánh mắt cầu giúp đỡ của Lâm Yên, Bùi Nam Nhứ ho nhẹ một tiếng rồi mở miệng, "Khụ, đêm nay tôi có một bữa tiệc..."



Dù sao cũng là ngày đầu tiên chị dâu chuyển tới, ban đầu anh cũng cố ý né đi để cho cô và anh cả có không gian riêng tư.



Không nghĩ đến vậy mà có thể thoát được một kiếp nạn, thật sự đây cũng là việc ngoài dự kiến.



Lâm Yên: "... Được rồi."



Không ngờ đến cả idol cũng bỏ cô mà đi.



Lâm Yên nhìn thoáng qua phòng bếp, nhịn không được mở miệng hỏi Bùi Nam Nhứ, "Bùi ảnh đế, tôi có một câu hỏi, chẳng lẽ... Chẳng lẽ Bùi tiên sinh không biết mình làm đồ ăn vô cùng... vô cùng khó ăn sao?"



Cô nhớ kỹ ngày đó anh rõ ràng cũng ăn mà?



Bùi Nam Nhứ nghe vậy thì giật mình, sau đó lắc đầu nói, "Anh cả anh ấy... Quả thực không biết."



"Làm sao lại không biết cơ chứ? Chính anh ấy cũng ăn mà!" Lâm Yên khó hiểu.
"Làm sao lại không biết cơ chứ? Chính anh ấy cũng ăn mà!" Lâm Yên khó hiểu.



Bùi Nam Nhứ trầm mặc một lát, sau đó mở miệng nói, "Bởi vì anh tôi từ nhỏ đã không có vị giác."



"Cái gì...?" Lâm Yên nghe vậy, lập tức sững sờ tại chỗ.



Dù thế nào cô cũng không nghĩ tới, nguyên nhân lại như vậy.



"Anh nói Bùi tiên sinh không có vị giác sao?" Vẻ mặt Lâm Yên đầy kinh ngạc.



"Đúng vậy, cho nên trong khi người bình thường có thể dễ dàng cảm giác được dầu muối tương dấm ngọt bùi cay đắng thì anh ấy hoàn toàn không biết gì cả." Bùi Nam Nhứ giải thích.



"Nguyên do là như vậy... Chẳng trách..." Lâm Yên thì thào, "Nhưng mà làm sao biết được mình không có vị giác chứ? Là nguyên nhân gì mà bị thành như vậy? Không có cách nào chữa trị sao?"



"Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà theo ghi chép lại thì tôi chỉ biết anh cả không có vị giác, dường như trời sinh đã như vậy rồi. Mà anh ấy cũng không thích người khác nhắc tới những điều này. Chỉ là, khụ, anh cả của tôi thật sự rất thích nấu cơm, trước kia còn thường xuyên thích nấu cơm cho chúng tôi ăn..." Vẻ mặt của Bùi Nam Nhứ bất đắc dĩ mà nói.



Thực ra ban đầu anh và anh cả ở chung, thế nhưng về sau thực sự có chút không chịu nổi tài nấu nướng của anh ấy...



Lâm Yên: "Ầy..."



Làm sao cô lại có chút hoài nghi nguyên nhân thật sự mà Bùi Vũ Đường bỏ nhà ra đi chứ?



Nguyên nhân thật sự chắc không phải là vì không muốn ăn cơm của anh cậu ta làm đó chứ?
Nguyên nhân thật sự chắc không phải là vì không muốn ăn cơm của anh cậu ta làm đó chứ?



Lúc này Bùi Nam Nhứ nghe điện thoại, có lẽ là người đại diện bên kia đang thúc giục.



Sau khi nghe điện thoại xong, Bùi Nam Nhứ mở miệng, "Lâm tiểu thư, tôi đi trước đây, nhờ cô chăm sóc anh của tôi."



"Được rồi, không thành vấn đề, anh yên tâm đi!"



Sau khi Bùi Nam Nhứ rời đi, Lâm Yên đứng một chỗ rồi bắt đầu rầu rĩ.



Ban đầu cô còn nghĩ làm thế nào cũng không thể để Bùi Duật Thành nấu cơm, thế nhưng vừa rồi sau khi nghe Bùi Nam Nhứ nói xong, Lâm Yên lại do dự.



Nếu như lúc này cô kích động như vậy chạy tới không cho nấu cơm, chẳng phải là giống như đang ghét bỏ anh ấy hay sao...



Kiểu này cũng quá hại người!



Thế nhưng nếu không ngăn lại, cô sẽ rất đau đớn...



Ánh mắt Lâm Yên rơi vào thân ảnh cao lớn bên trong phòng bếp kia, lúc này anh cởi áo khoác trên người ra, tay áo tùy ý xắn lên nửa, đang rửa rau...



Ai, làm sao chỉ nấu cơm mà cảnh đẹp ý vui như thế?



Được rồi được rồi, chẳng phải chỉ là một bữa cơm thôi mà! Có gì mà ghê gớm chứ! Ăn cũng không đến nỗi chết người!



Bùi Duật Thành rất nhanh đã nấu xong tất cả đồ ăn.



Nói thật Bùi Duật Thành làm việc rất nghiêm túc và cẩn thận, động tác lại rất đẹp mắt. Nhất là lúc đôi tay thon dài kia làm những chuyện này làm người ta không thể rời mắt khỏi. Nếu như chỉ xem quá trình anh làm đồ ăn thì quả thực tựa như đang hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật, làm người ta rất mong ngóng thành phẩm ra lò.



Đương nhiên điều kiện tiên quyết là lần trước Lâm Yên không có chính miệng nếm qua món ăn mà Bùi Duật Thành làm...