Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em

Chương 388 : Bây giờ còn có thể trốn sao?

Ngày đăng: 11:13 30/04/20


Edit: Er



Beta: Ann



Hối hận rồi sao?



Đương nhiên là hối hận! Cô có thể không hối hận được sao?



Nhưng mà bây giờ có đánh chết cô cũng không dám nói ra hai chữ này.



Thật là nghiệp chướng, trước đó rõ ràng là Bùi Duật Thành vẫn rất tốt mà, rốt cuộc là tại sao lại tự nhiên mất khống chế chứ?



Hay là vì mơ thấy ác mộng sao?



Có tục ngữ là "ngày nghĩ gì, đêm mơ đấy", chắc là anh bị kích thích sau đó mơ thấy ác mộng nên anh mới đột nhiên mất khống chế...



Chẳng lẽ là... Hôm nay, lúc cô giấu tấm poster bị phát hiện rồi sao? Hơn nữa cả hai lần đều bị phát hiện?



Chắc là... Không... Xui xẻo... Như thế đâu?



Lâm Yên không kịp nghĩ nhiều, lúc này vì giữ mạng nên chỉ có thể chớp chớp mắt giả ngu: "Hả? Hối... Hối hận? Hối hận cái gì?"



Một ngón tay của Bùi Duật Thành giữ bàn tay của cô gái, sau đó trở tay ngăn chặn, hạ giọng mở miệng nói: "Hối hận khi ở bên cạnh tôi... Hối hận... Bị tôi kéo xuống địa ngục."




Bùi Duật Thành nghe được lời của cô gái, đôi mắt đột nhiên rung động kịch liệt như đắm chìm vào suy nghĩ phức tạp nào đó.



Cả đời này anh chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng có thể nghe được lời này từ trong miệng cô...



Không ngờ một ngày nào đó lại thật sự nghe được câu nói ấy được từ chính miệng cô nói ra.



Chỉ cần nơi đó có anh...



Địa ngục thì sao chứ? Nơi đó có anh mà!



Câu nói này cứ lặp đi lặp lại ở bên tai anh, giống như một ly rượu độc, khiến anh biết rõ là độc nhưng vẫn nếm thử thưởng thức, uống rượu độc để giải khát...



Vẻ mặt Bùi Duật Thành lập tức giật mình, qua một lúc lâu, khóe miệng anh hơi giật, dường như là trong mắt hiện lên ý cười, môi mỏng khẽ mở, lẩm bẩm một câu gì đó.



Đồ nhỏ lừa gạt...



Bởi vì giọng của anh quá nhỏ, cho nên Lâm Yên không nghe rõ, cẩn thận từng li từng tí mở miệng hỏi: "Hả? Bùi tiên sinh... Ngài nói cái gì vậy? Tôi nghe không rõ..."



"Lâm tiểu thư không cần khẩn trương..." Bùi Duật Thành nhẹ nhàng cười một tiếng, tiếp tục duy trì động tác véo nhẹ tay cô, chậm rãi mở miệng nói: "Bất cứ lời nói dối nào của em, tôi đều tin."



"Phụt, Khụ khụ khụ..." Lâm Yên nghe vậy thì trực tiếp bị sặc nước miếng, vội vàng nói: "Không... Không phải không phải! Tôi không hề nói dối! Những câu nói kia đều phát ra từ tận sâu đáy lòng tôi mà!"



Bùi Duật Thành: "Ừm, tôi tin."



Lâm Yên: "..."



- ---



Ngược con trai tôi quá mà.:(((( Họ nhà trai đang rỉ máu.