Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em

Chương 61 : Còn muốn quay đầu không?

Ngày đăng: 11:09 30/04/20


Edit: TH + TPL



Khi Lâm Yên tỉnh lại thì phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc xe taxi.



Mà cơ thể cô vẫn bị điều khiển như trạng thái cũ.



"Cô... Cô muốn đưa tôi đi đâu?" Ý thức Lâm Yên lập tức bừng tỉnh.



Một giây sau, xe taxi dừng trước cổng của một ngôi biệt thự.



"Đây là đâu?"



"Cô muốn làm gì?"



"Nơi này... Nơi này sao nhìn quen mắt thế nhỉ? Mẹ nó! Đây không phải là nhà của Bùi tổng sao?"



"Này! Cô quá thể quá! Sao cô lúc nào cũng luôn muốn bắt một con dê để nhổ lông thế! Đổi người khác không được sao?"



Lâm Yên nói nhảm một lúc lâu, đối phương cuối cùng cũng đáp lại cô —— "Cô muốn đổi ai?"



Lâm Yên nghẹn lại: "Tôi nói vậy thôi! Tôi không nghĩ bắt ai cả!"



Nói xong, Lâm Yên tranh thủ thời gian tiếp tục khuyên nhủ: "Bây giờ tôi cũng đã sớm nhìn thấu rồi, mặt người dạ thú ai nhìn qua chẳng lịch sự phong nhã, mấy thằng cặn bã lớn lên đều đẹp trai, trên thế giới này nhìn càng đẹp mắt thì càng là thứ có độc.



Mặc kệ cô độc lập, mạnh mẽ tới đâu, lợi hại thế nào, một khi đã u mê trong sắc đẹp, thì tất cả đều xong! Tôi khuyên cô tốt nhất nên bỏ kiếm* xuống, quay đầu là bờ! Hai chúng ta ở chung một chỗ vui vẻ kiếm tiền chẳng lẽ không tốt sao?"



"Khổ hải vô biên*, tứ đại giai không*, quay đầu là bờ..."



(*bỏ kiếm trong câu “rửa tay gác kiếm”


Sau khi ý thức được mình nói cái gì, Lâm Yên lập tức sụp đổ, "Chuyện này không thể trách tôi được! Cứ thế này ai chịu cho nổi!"



"Ha..."



Lâm Yên nghe được chính cơ thể cô phát ra tiếng cười, giọng điệu của riêng tên này, ngay lập tức, cơ thể của cô đột nhiên mềm nhũn chao đảo ngã xuống...



Một giây sau, Lâm Yên cảm nhận được ý thức đã quay về cơ thể có thể kiểm soát được mình!



Cô về rồi?



Tuy nhiên, vì vừa mới nhập vào thân thể, không kịp thích nghi với phản ứng hoàn toàn, cả người theo quán tính tiếp tục lảo đảo, cứ như vậy trực tiếp ngã lên... Trên người Bùi Duật Thành...



Vì sao!



Vì cái gì mỗi lần quay về đều đúng lúc này!



Tại sao luôn luôn phải là cô chịu trận!



Lâm Yên trong lòng quả thực "bi thương chảy ngược dòng thành sông", dùng công lực tu cả đời, loại bỏ mọi cám dỗ của sắc đẹp, nhanh chóng đứng lên.



Hiện giờ, cô chỉ có một ý nghĩ trong đầu, thừa dịp Bùi Duật Thành chưa tỉnh lại, nhân cơ hội này đánh bài chuồn!!!



Lâm Yên đứng lên, co cẳng muốn chạy, kết quả, giây tiếp theo, bên hông bỗng nhiên xiết chặt, một lực mạnh mẽ kéo cô quay lại.



Thân thể của cô cứ vậy bỗng dưng nằm lại như lúc đầu...



Lâm Yên cắm đầu nhào vào lồng ngực của người đàn ông, trán đụng trúng cằm anh.



Một giây sau, cơ thể Lâm Yên đột nhiên cứng đờ.



Trên trán bỗng cảm giác có thứ gì đó mát lạnh chạm vào...



Tựa như lông vũ khẽ khàng hôn lên môi, nhẹ nhàng rơi trên trán của cô, giọng người đàn ông lành lạnh mà khàn khàn, mang theo từ tính vô cùng mê hoặc vang lên bên tai ——



"Chào buổi trưa, Lâm tiểu thư."