Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em

Chương 63 : Chơi ngu. . .

Ngày đăng: 11:09 30/04/20


Edit: Kali Beta: TH + Cỏ

+ Richi

Bây giờ muốn bảo toàn được mạng sống, không bị

xem như biến thái bắt vào tù, chỉ còn cách giả bộ làm người máy thiết lập chế độ

"tình cảm mặn nồng" thôi!  Lâm Yên nỗ

lực ổn định lại tâm trạng, "Điều tôi nói là thật. Sở dĩ tôi đi tìm Bùi Vũ

Đường, thật ra là muốn hỏi thăm một chút từ cậu ra rằng ngài thích cái gì.

Không nghĩ tới là không cẩn thận mạo. . ."  Lâm Yên

đang nói dở, ánh mắt liếc qua không cẩn thận rơi vào lồng ngực trần trụi của

người đàn ông, lập tức không nhịn được mà lắp bắp: "Mạo. . . Mạo. . . Mạo

phạm ngài. . ."  Bùi Duật

Thành một lần nữa buộc lại áo ngủ bị cô kéo rơi, đồng thời kiên nhẫn ra hiệu

cô: "Tiếp tục."  Lâm Yên

cuối cùng đã bình tĩnh lại, tiếp tục mở miệng nói: "Bùi tổng, tôi đã làm tổn

thương tinh thần của ngài, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi. Chẳng qua là, tôi. . .

tôi rất nghèo. . . Tôi không có nhiều tiền. . ."  Bùi Duật

Thành: "Cho nên?"  Lâm Yên:

"Bằng không thì. . . Tôi đập đầu đền tội với ngài?"  Bùi Duật

Thành khẽ cười một tiếng: "Tôi không cần kiểu bồi thường này."  Lâm Yên

làm vẻ mặt cầu xin: "Được rồi, tôi biết. Coi như tôi đập vỡ đầu cũng vô dụng,

nhưng mà, trừ cái đó ra, tôi cũng không biết có biện pháp nào có thể bồi thường
nhưng mà, trừ cái đó ra, tôi cũng không biết có biện pháp nào có thể bồi thường

và được tha tội. . ."  Ánh mắt

Bùi Duật Thành lóe lên, con ngươi như biển sâu không đáy lẳng lặng chăm chú

nhìn cô: "Cũng có biện pháp bồi thường."  Mắt Lâm

Yên lập tức sáng lên, cẩn thận dò hỏi: "Biện pháp bồi thường? Là gì?"  Bùi Duật

Thành này thật khiến cho người ta nhìn không ra, đến mức mỗi lần cô nói chuyện

với anh đều thấy kinh hồn bạt vía*.  (*kinh hồn

bạt vía: hết hồn, hết vía, khiếp vía – bản edit hoàn thiện được cập nhật nhanh

nhất ở wattpad Meow_team)  Bùi Duật

Thành không trả lời, ngược lại hơi dừng một chút rồi miệng hỏi: "Có thể hỏi

Lâm tiểu thư một câu không?"  Lâm Yên vội

vàng gật đầu: "Dĩ nhiên! Ngài cứ hỏi đi!"  Bùi Duật

Thành: "Lâm tiểu thư. . . Thích tôi?"  ". .

." Lâm Yên nhất thời sửng sốt.  Câu hỏi

này. . .  Cô cũng

muốn phủi sạch quan hệ nhưng vấn đề là nếu nói không thích, vậy tất cả mọi loại

hành vi của cô đều được gọi là biến thái, đủ để bị đưa vào ngồi tù một trăm

năm.  Nếu như

nói bản thân thích Bùi Duật Thành, vì theo đuổi Bùi Duật Thành mới tiếp cận

anh, miễn cưỡng nghe còn có vẻ hợp lý. . .  Cô thật sự
anh, miễn cưỡng nghe còn có vẻ hợp lý. . .  Cô thật sự

nên vui mừng vì cái tên biến thái kia không tới nhà vệ sinh để theo dõi Bùi Duật

Thành. . .  Thế nên,

Lâm Yên chỉ có thể tiếp tục đem mặt mo của mình dẫm nát dưới chân, ấp ủ một

chút tình cảm vô cùng thâm tình nói: "Dĩ nhiên! Lần trước tôi cũng đã nói

rồi, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Bùi tổng tôi đã đối với ngài tình sâu mãi

mãi!  Ai nói mắt

đẹp là ngôi sao thì nhất định chưa từng gặp qua ánh mắt của ngài, ai nói gió

xuân là ấm áp thì nhất định chưa từng nhìn thấy nụ cười của ngài, ai nói bánh kẹo

là ngọt ngào thì nhất định chưa từng được nghe giọng nói của ngài. Chỉ cần một

ngày không nhìn thấy ngài, đường huyết của tôi nhất định sẽ bị tụt!"  Lo lắng

thái độ của mình còn chưa đủ thành khẩn, Lâm Yên lại bồi thêm một câu: "Nếu

như có thể kết bạn với ngài, đời này của tôi thật sự không còn gì hối tiếc!"  Ý cười

trong mắt Bùi Duật Thành giống như đang gợn từng vòng xoáy nhộn nhạo lên:

"Lâm tiểu thư quả là khiến tôi hết sức cảm động."  Lâm Yên

nghe vậy, nháy nháy mắt, vô thức nghĩ đến một câu: "Thật cảm động, nhưng

tôi rất tiếc" hết sức mùi mẫn ấy rồi sau đó sẽ bị từ chối.  Ngay lúc

Lâm Yên suy nghĩ lung tung, một giây sau, nghe được bên tai truyền đến âm thanh

của Bùi Duật Thành như tiếng đàn cello trầm thấp mà đầy từ tính  "Đã

như vậy. . . Tôi muốn kết bạn với Lâm tiểu thư."  Lâm Yên:

". . . ! ! !"  Người đàn

ông vừa dứt lời, Lâm Yên ngẩng đầu trợn mắt há mồm, mặt mũi như biến thành tro

bụi, nghĩ thế nào cũng không ngờ tới Bùi Duật Thành sẽ đồng ý với mình.  Sét đánh

trên đầu cũng chỉ thế mà thôi.   Xong. . .

Chơi ngu rồi. . .