Cuộc Săn Cừu Hoang

Chương 14 :

Ngày đăng: 14:31 19/04/20


(Đóng Dấu Bưu Điện Tháng Năm, Năm Nay)



Thư trước chắc có lẽ tớ đã hơi dong dài một chút. Dù vậy, tớ quên hết những gì mình nói rồi.



Tớ lại đổi địa chỉ. Một chỗ khác hẳn với bất cứ chỗ nào tớ đã từng qua tính đến nay. Ở đây thật sự yên tĩnh. Có lẽ là hơi quá yên tĩnh.



Theo một nghĩa nào đó, tớ đã tới một nơi tớ có thể coi là điểm đến cuối cùng. Tớ cảm thấy như tớ đã đến được nơi số phận sắp đặt mình phải đến. Hơn nữa, tớ cảm thấy tớ đã bơi ngược dòng để đến được đây. Nhưng đó không phải chuyện tớ có thể phán xét.



Viết lách mới tệ làm sao! Nó thật mơ hồ đến mức có lẽ cậu chẳng hiểu tớ đang nói cái gì. Hoặc có lẽ cậu nghĩ tớ đang gắn quá nhiều ý nghĩa vào số phận của mình. Nếu đúng như vậy, tớ là người đáng chịu mọi trách nhiệm.



Tớ muốn cậu biết là tớ càng cố giải thích với cậu những gì đang diễn ra trong đầu mình, tớ lại càng bắt đầu đi lạc đề như thế này. Tuy nhiên, tớ vẫn ổn, có lẽ ổn nhất từ trước đến giờ.



Hãy để tớ viết cụ thể mọi thứ.



Quanh đây, như tớ đã nói trước, thật yên tĩnh khủng khiếp. Không có gì để làm ở đây, vì thế tớ đọc sách (tớ có đủ sách ở đây để có thể đọc trong một thập kỷ) hoặc nghe nhạc FM hoặc nghe đĩa (cũng có cả một lô đĩa ở đây). Đã mười năm rồi tớ không nghe nhiều nhạc đến thế. Điều làm tớ ngạc nhiên là, The Rolling Stones và Beach Boys vẫn còn sung lắm. Thời gian thật sự là một tấm vải lớn dài vô tận, phải không? Chúng ta quen cắt từng mảnh thời gian để vừa với mình, vì thế chúng ta thường tự đánh lừa mình rằng thời gian vừa khớp với mình, nhưng thật ra nó kéo dài mãi.



Ở đây, không có gì vừa với tớ cả. Không có ai ở đây tự biến mình thành thước đo mọi thứ, ca ngợi hay lên án người khác vì kích cỡ của họ.




Chuột



Tôi tìm thấy bức thư trong hộp thư khi rời căn hộ và đọc nó tại bàn làm việc ở văn phòng.



Dấu bưu điện bị xóa không đọc nổi. Tôi xé phong bì. Bên trong là một tấm séc một trăm ngàn yên, một mẩu giấy đề tên và địa chỉ của một người phụ nữ, và một bức ảnh đen trắng chụp cừu. Bức thư được viết trên giấy viết thư xanh lá cây nhạt cùng loại với lá thư trước và tấm séc được rút ra từ một ngân hàng ở Sapporo. Điều đó có nghĩa là Chuột đã tiến xa hơn về phía Bắc Hokkaido.



Đoạn thư nói về tuyết lở không khiến tôi để ý, nhưng như Chuột đã nói, bức thư cho tôi cảm giác đó là một bức thư thành thật. Ngoài ra, không ai lại gửi một tấm séc một trăm ngàn yên để đùa cả. Tôi mở ngăn kéo bàn rồi quẳng thư từ và mọi thứ vào.



Có thể vì cuộc hôn nhân của tôi lúc bấy giờ đang tan vỡ nên mùa xuân năm ấy không đem lại cho tôi niềm vui nào. Vợ tôi không về nhà đã bốn ngày rồi. Bàn chải đánh răng của cô ta bên chậu rửa đóng bánh và nứt như một mảnh hóa thạch. Sữa trong tủ lạnh bốc mùi chua, và con mèo lúc nào cũng đói. Mùa xuân rót thứ ánh nắng lờ mờ vào khung cảnh này. Ít ra là ánh mặt trời lúc nào cũng không mất tiền mua.



Một ngõ cụt kéo dài thăm thẳm – có lẽ đó chính là thứ mà cô ta muốn nói.



Chú thích



[1] Diễn viên, đạo diễn sân khấu người Anh, nổi tiếng với các vai diễn trong kịch Shakespears như Othello và Richard III.