Cuộc Sống Bi Thảm Của Nữ Phụ? Còn Lâu, Đã Có Đại Minh Tinh Ta Đây!!!

Chương 74 : Ngoại truyện 4

Ngày đăng: 17:20 30/04/20


Doãn Thiên Hạo nhìn xung quanh xác định không có cô mới thở dài buồn rầu. Lúc nghe Vương Mai nói hắn cứ tưởng chỉ đang đùa thôi chứ. Nhìn đứa bé đang vui vẻ cười cùng mẹ nó, hắn cũng có chút ấm lòng. Đây chính là cảnh tưởng hắn mơ ước bấy lâu nay nhưng vợ hắn không phải là cô. Nghĩ đến đây hắn cười nhẹ, nhiều năm như vậy rồi mà cũng không thể quên được cô. 



“Doãn tổng, tôi mời anh một ly.” Một người đàn ông từ đâu đi lại.



“Được.” Doãn Thiên Hạo cười, uống hết ly. 



Kết thúc bữa tiệc, Doãn Thiên Hạo đã hơi say, nằm vật trên giường. Mã Tiểu Lan sau khi cho con ngủ thì về phòng ngủ của mình. Thấy Doãn Thiên Hạo còn chưa thay đồ đã ngủ, cô chuẩn bị nước ấm để lau người cho chồng mình. 



“Mễ Ly…” Doãn Thiên Hạo nói mơ. Và cứ liên tục lặp đi lặp lại cái tên ấy. 



Đây không phải là lần đầu tiên mà Tiểu Lan nghe cái tên này, kể cả lúc trên giường với cô, anh cũng không ngừng gọi cái tên này. Cô cũng quen với cảm giác này rồi nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chua xót. Kiều Mễ Ly! Cái cô diễn viên nổi tiếng đó, cô cũng gặp cô ta vài lần trong những bữa tiệc của công ty. Cô ta rất đẹp, rất quyến rũ nhưng cô ta đã có chồng và con sao Hạo vẫn cứ say mê cô ta chứ?  Nghĩ đến đây Mễ Tiểu Lan lại có chút không cam lòng. Tuy Hạo không hề có người phụ nữ khác ở bên ngoài nhưng cô không hề cảm thấy thoải mái. Tấm ảnh anh ấy để trong ví không phải cô, không phải con của hai người mà là Kiều Mễ Ly. Cô rất hận người đàn ông này nhưng càng hận cô lại càng yêu hắn… 



Mễ Tiểu Lan sau khi thay đồ cho Doãn Thiên Hạo, cô đứng dậy đi tắm rồi nằm lên giường. Cô tiến gần về phía Doãn Thiên Hạo, tay choàng qua người chồng mình, áp mặt vào tấm lưng cứng rắn ấy, nước mắt không tự chủ lại chảy ra. 



“Cái gì? Kiều Mễ Ly muốn nghỉ phép một năm?” Doãn Thiên Hạo hỏi thư ký. 



“Vâng, cô Kiều sẽ đến bây giờ đây.” Thư ký vừa dứt lời Mễ Ly đã đẩy cửa đi vào. 



“Doãn tổng!” Mễ Ly chào. 



Doãn Thiên Hạo ra hiệu cho thư ký đi ra ngoài, hắn cùng Mễ Ly ngồi xuống nói chuyện. Mễ Ly ngồi xuống, uống một ít trà. Bình thường cô rất thích loại trà ở văn phòng của Doãn Thiên Hạo, cô cũng muốn uống nhiều nhưng bác sĩ lại nói uống trà không tốt cho thai nhi. Có lẽ cô không biết, vì cô mà loại trà này đã trở thành trở thành loại yêu thích của Doãn Thiên Hạo. 



“Cô muốn nghỉ phép một năm? Lí do là gì?” 



Mễ Ly suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi không định nói cho ai nhưng tôi xem anh là người thân trong gia đình nên tôi sẽ nói, tôi có thai rồi!” 
“Mẹ…” 



“Tố Lan! Sao con lại ra đây?” Trình Tố Tố vội vàng đi lại chỗ con gái mình. Cô bé gọi là Tố Lan cũng không lớn lắm, chừng 3 tuổi. 



Cô bé gọi Trình Tố Tố là mẹ, vậy Trình Tố Tố là mẹ của cô bé đó ư? Nhưng với ai mới được? Đầu óc Mễ Ly quay cuồng, lần đầu là gặp lại Trình Tố Ninh, sau đó là Trình Tố Tố và con của cô ta. Không thể có chuyện gì tệ này như thế này nữa! 



“Tố Tố, sao vậy em?” Giọng của một người đàn ông. Trời đất ơi, là Lộ Vĩ Phong. Mễ Ly gần như thở không nổi. Đó là con của Lộ Vĩ Phong và Trình Tố Tố? Trời đất ơi, thần linh ơi… 



Lộ Vĩ Phong nhận ra sự có mặt của cô, kinh ngạc thốt lên: “Kiều Mễ Ly?”



Mễ Ly mỉm cười nhưng nụ cười không tự nhiên chút nào. 



Sau khi trò chuyện cùng Lộ Vĩ Phong và Trình Tố Tố cô biết được bọn họ bây giờ đang rất tốt. Sau khi bỏ đi, bọn họ đến nơi này, cùn g nhau mở một quán ăn nhỏ kiếm tiền sống qua ngày. Tuy lúc đầu gặp khá nhiều khó khăn nhưng người dân ở đây rất tốt bụng, giúp đỡ bọn họ rất nhiều, sau khi ổn định được mọi thứ thì quyết định có thai. 



Mễ Ly nhìn cặp vợ chồng hạnh phúc này không bất giác mà mỉm cười. Ảnh đế hạng nhất và nữ chính có bàn tay vàng của tác giả lại thành một cặp vợ chồng giản dị như vậy. Cả hai sẵn sàng bỏ tương lai tương sáng của mình vì nhau. 



Sau khi ra về cô mới ngẫm lại một chuyện. Từ khi cô có thai, cô gặp lại những người quen cũ. Có lẽ bé con đang muốn giúp cô hóa giải thù hận trước kia. 



“Em đã đi đâu cả buổi chiều vậy?” Mộ Thế Hàn lo lắng hỏi. 



Mễ Ly chỉ mỉm cười, không nói gì. Mãi một lúc lâu sau mới nói: 



“Chồng à, chồng nhà người ta biết nấu nhiều món lắm đấy. Tối nay chúng ta không ra ngoài ăn, em cũng không nấu đâu. Anh tự lo liệu đi nhé.” Lúc nãy cô đã ăn thử mấy món của Lộ Vĩ Phong và nó không chỗ nào để chê. Lộ Vĩ Phong có thể nấu ăn ngon như vậy thì chắc chắn chồng mình cũng có thể. Nhưng nghe tiếng vỡ cùng với mùi khét. Cô nghĩ có lẽ cô chiều chồng mình quá rồi.