Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

Chương 1 : Tỉnh lại

Ngày đăng: 14:02 30/04/20


“Tiểu thư ngoan, mau tỉnh lại đi, di nương cho con ăn bánh nè......”



Có từng giọt nước ấm nóng rơi lên trên mặt, trên trán cơn đau truyền đến

từng đợt, trong đầu hai đoạn trí nhớ hoàn toàn bất đồng hỗn loạn đan xen vào nhau, rốt cuộc là Tào Ngọc Di Tứ tiểu thư Tào gia hay là thanh niên trí thức Vương Ngân Linh, mí mắt nặng ngàn cân, làm thế nào cũng không

mở ra được.



”Thay ta chiếu cố di nương nhé......” Cuối cùng ý thức Vương Ngân Linh ở thế giới hiện đại chiếm thượng phong, trong đầu Tào Ngọc Di yếu ớt giao phó lại một câu, sau đó cũng chỉ lưu lại một

đoạn trí nhớ trẻ thơ mơ hồ. Đúng rồi, mình sống hai mươi tám năm, không

dễ dàng làm chuyện tốt một lần, giúp một đứa bé nhặt quả bóng nhỏ ở ven

đường, kết quả bị một tên khốn kiếp có thể là say rượu hoặc không có

bằng lái đụng phải, không biết sau khi ba mẹ biết, có mắng mình xen vào

việc của người khác hay không, ha ha, khẳng định bọn họ rất thương tâm,

may mắn công ty có mua bảo hiểm, còn có anh trai, anh trai sẽ chăm sóc

tốt cho ba mẹ, anh trai luôn luôn hiểu chuyện hơn mình......



”Ô ô, tiểu thư ngoan, di nương làm quần áo mới cho con mặc nè, con mở mắt ra xem một chút......”



Lại có một chuỗi giọt nước ấm áp rơi lên trên mặt, Vương Ngân Linh, không,

bây giờ là Tào Ngọc Di, cố hết sức mở mắt, vẫn không thấy rõ tình huống

trước mắt, trong miệng không tự chủ được gọi một tiếng: “Di nương......”



”Nhị di nương, mau nhìn, Tứ tiểu thư tỉnh!” Một cô bé ở bên cạnh là người chú ý thấy Tào Ngọc Di mở mắt ra đầu tiên, vui mừng kêu

lên.



Tào Ngọc Di nhíu mày, cơn đau trên trán lại truyền đến từng

trận, không nhịn được muốn giơ tay lên sờ thử, tay còn chưa có vươn ra,

liền bị một đôi tay ấm áp bóng loáng bắt được.



”Tiểu thư ngoan, đừng động, con muốn cái gì, nói cho di nương!” Một giọng nói ôn nhuận dễ nghe mang theo vui mừng vang lên.



”Đau......” Sau khi chờ trước mắt rõ ràng, đập vào mắt đầu tiên chính

là một gương mặt tròn trịa như trứng ngỗng, làn da trắng noãn, con ngươi đen như mực, vành mắt còn đỏ, thấy mình tỉnh lại, khóe miệng lộ ra một

nụ cười, trên gương mặt trứng ngỗng nổi lên một cái đồng tiền nho nhỏ,

quả là thanh tú xinh đẹp. Nhìn khuôn mặt này, trong lòng dâng lên một

luồng cảm giác thân thiết quen thuộc, đúng rồi, vị mỹ nhân trước mắt này chính là mẫu thân cỗ thân thể này.



”Đau nơi nào? Trên đầu sao?”

Chu di nương vừa nghe, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc khẩn trương, ôm

lấy thân thể nhỏ bé của Tào Ngọc Di, kinh hoảng hỏi tới, lại quay đầu

sang tiểu nha đầu đang canh giữ ở một bên phân phó nói: “Tiểu Đào, nhanh đi bẩm phu nhân, Tứ tiểu thư tỉnh nói đầu còn đau, xin phu nhân gọi đại phu tới xem cho tiểu thư một chút!”



Nha đầu được gọi là tiểu Đào đáp một tiếng, thi lễ, bước nhanh lui xuống.



Tào Ngọc Di thấy bộ dạng khẩn trương của Chu di nương, dễ nhận thấy là thật lòng lo lắng cho thân thể nhỏ bé này, trong bụng không khỏi cảm động,


Chu thị nghe tiếng thỉnh an của tiểu nha đầu ở

bên ngoài, cuống quít men theo đầu giường đứng lên, ra ngoài cửa nghênh

đón, thỉnh an đại phu nhân.



Tiểu Đào dẫn theo mấy tiểu nha đầu bưng trà lên.



”Mấy ngày nay ngươi chiếu cố Tứ tiểu thư cực khổ, ta đây còn có vài thớt vải tốt, trở về đưa qua cho ngươi, cắt may mấy bộ quần áo.” Đại phu nhân

bưng chén trà, cầm nắp trà gạt mấy lá trà, nhưng lại không uống, dừng

một chút, không đợi Chu thị tạ ơn được thưởng, lại nói: “Ta thấy nha đầu tiểu Đào này coi như cơ trí, nếu Tứ tiểu thư dùng hài lòng, thì sau này đi theo hầu hạ bên cạnh Tứ tiểu thư... “



”Tỳ thiếp tạ phu nhân ban thưởng, người phu nhân để mắt, dĩ nhiên là rất tốt.” Chu thị thuận

theo đứng ở một bên, dịu dàng trả lời.



Đại phu nhân hài lòng gật

đầu một cái, lại hỏi Tào Ngọc Di mấy câu, trên người còn có chỗ nào

không thoải mái, muốn ăn cái gì..... vân vân, đợi Ngô thái y tới,

mới dừng lại câu chuyện.



”Cơn sốt đã lui xuống, tỉnh lại thì

không có gì đáng ngại, lão phu lại mở một phương thuốc hạ hỏa, mỗi ngày

sắc dùng hai lần......” Ngô thái y vân vê chòm râu hoa râm nói với

đại phu nhân.



Đại phu nhân lại niệm a di đà phật, căn dặn tiểu Đào cần dùng thuốc gì thì cứ đến khố phòng lấy, quả thật giống như một từ mẫu.



”Ngô thái y, chỉ không biết, trên trán Tứ tiểu thư có thể lưu sẹo hay

không?” Chu thị đứng ở sau lưng đại phu nhân, thấy mọi người đều đối đáp Tứ tiểu thư đã tốt đẹp, cũng không biết sau này phu nhân còn có thể mời đại phu cho Tứ tiểu thư hay không, nên vội vàng hỏi.



Đáng thương cho tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ, cũng chỉ có sinh mẫu chân chính

mới có thể vì con gái mà suy nghĩ chu đáo như vậy, phải biết ở chỗ này,

nếu trên mặt một người con gái để lại sẹo, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến

làm mai sau này, đây chính là đại sự cả đời!



”Phu nhân, tỳ thiếp

đi quá giới hạn rồi, xin phu nhân thứ tội, thật sự là......” Chu

thị hỏi xong, lại cuống quít bồi tội với đại phu nhân, cầm khăn che khóe mắt.



”Cũng là ngươi nghĩ chu đáo, mau đừng khóc nữa!” Đại phu nhân đặt chén trà xuống, ôn nhu nói.



”Tứ tiểu thư còn nhỏ, dùng chút thuốc trị thương thượng hạng thoa vài ngày

thì không hề gì.” Ngô thái y vừa dọn dẹp tất cả dụng cụ, vừa đáp.