Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

Chương 46 : Đến muộn

Ngày đăng: 14:02 30/04/20


Lúc cuối tháng Đại phu nhân thỉnh an Lão phu nhân, đề cập tới trong tháng tám muốn mở yến hội một lần ở trong phủ.



Lão phu nhân do dự một chút, gọi một lão ma ma tới dặn dò một câu, lão ma ma kia đáp một tiếng vội vã đi ra ngoài.



Mấy lão ma ma này là ma ma bồi giá của Lão phu nhân, vốn đã không có đảm nhiệm chuyện gì ở trong phủ, sau khi Lão thái gia trở về, Lão phu nhân lại gọi mọi người trở lại, chuyên hầu hạ Lão thái gia.



Đại phu nhân thấy thế, tiếp tục nói tiếp sự vụ khác ở trong phủ.



Lão ma ma kia vào phòng kề sát bên tai Lão phu nhân nhỏ giọng nói mấy câu, Lão phu nhân mỉm cười gật đầu một cái.



"...... Thời gian qua trong phủ chúng ta cũng có phần không có náo nhiệt, chuyện yến hội ngươi xem rồi làm đi......" Lão phu nhân nghe cặn kẽ lời nói của Đại phu nhân, không có giống như trước kia nhúng tay vào mọi chuyện, chỉ nói ra một câu về chuyện yến hội.



Đại phu nhân có chút kinh ngạc đáp lại, đoán chừng là không có nghĩ đến Lão phu nhân sẽ buông tay, đang chuẩn bị nói tiếp.



"Được rồi, các ngươi đều trở về đi thôi!" Lão phu nhân đứng lên nói, dứt lời liền đi vào phòng trong.



Thần sắc bừng sáng trên mặt Đại phu nhân hoãn lại một chút, mang theo nha hoàn bà tử rời đi.



Sau khi Tào Ngọc Di đi theo Đại phu nhân ra khỏi phòng, Chu thị các nàng theo ở phía sau đi ở trước mặt nha hoàn bà tử nửa bước.



Chờ ra khỏi viện của Lão phu nhân, Đại phu nhân lên tiếng để cho Tào Ngọc Linh, Tào Ngọc Dao, Tào Ngọc Di trực tiếp đi học.



Tào Ngọc Di vội vàng hành lễ với Đại phu nhân một cái, bước nhanh đi theo Tào Ngọc Linh rời đi.



"Nhị tỷ, tỷ nói yến hội, chúng ta phải mời ai tới?" Tào Ngọc Dao tiến tới bên cạnh Tào Ngọc Linh, nhặt cái đề tài Tào Ngọc Linh thích nói.



Qủa nhiên Tào Ngọc Linh hăng hái bừng bừng tán gẫu cùng Tào Ngọc Dao.



Tào Ngọc Di phân chút tâm nghe hai tiểu cô nương nói chuyện, bản thân mình thì không mở miệng.




Buổi trưa Tào Ngọc Di vội vã dùng cơm trưa xong, viết một trang chữ to mới ngủ trưa, hoàn hảo buổi chiều hai vị sư phó không có phản ứng dây chuyền, chỉ giảng dạy bài học theo như thường ngày.



Buổi tối Chu thị lập xong quy củ, trở về viện của mình mới biết được tin tức, khẽ cắn răng, lại dẫn hai tiểu nha đầu đi đến viện của Đại phu nhân thăm Tào Ngọc Di.



"Tứ tiểu thư, di nương tới!" Vương  ma ma nhẹ nhàng đi tới, nhỏ giọng nói.



Tào Ngọc Di đang cố gắng chép sách, hai trang chữ to đã viết xong, đang bày ra hong khô ở một bên.



"Mau mời di nương đi vào!" Tào Ngọc Di cất bút lông xong, xoa nhẹ cổ tay.



Vương ma ma đáp một tiếng, bước nhanh đi ra ngoài đón Chu thị vào phòng.



"Di nương!" Tào Ngọc Di đứng lên kêu một tiếng.



"Tỷ nhi ngoan, mau ngồi xuống, đứng lên làm cái gì!" Chu thị cất bước lớn đi tới, ân cần kêu lên.



"Ma ma, trước buổi chiều bà mang tới nhé, ta cùng di nương nói chuyện một lát!" Tào Ngọc Di hé miệng cười cười, quay sang Vương ma ma phân phó nói.



"Dạ!" Vương ma ma hành lễ với Tào Ngọc Di và Chu thị một cái, lui ra ngoài.



"Tỷ nhi, như thế nào? Có còn nơi nào không thoải mái hay không? Chân có đau hay không?" Chu thị hỏi một xấp.



"Di nương yên tâm, đã không có vấn đề gì! Chẳng qua là đứng một lát thôi!" Tào Ngọc Di giòn giả đáp.



Chu thị biết Tào Ngọc Di còn phải chép sách, chỉ ôm Tào Ngọc Di vào trong ngực dặn dò mấy câu, liền vội vã rời đi.



Tào Ngọc Di vẫn viết chữ thật chậm, may nhờ lúc này tất cả các sách đều dùng chữ to viết, nội dung một trang cũng không nhiều, đến giờ Hợi một khắc mới chép xong......