Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ
Chương 51 : Phủng sát (*) (thượng)
Ngày đăng: 14:03 30/04/20
(*) Khen ngợi hoặc thổi phồng tân bốc, khiến cho người được tân bốc ham hư vinh tự phụ thục lùi dẫn đến sa đọa, thất bại.
Editor: Cà Rốt Hồng -
Trước một ngày Tào Ngọc Nga thành thân lại ngừng học, dừng lại chính là năm ngày, chờ sau ba ngày Tào Ngọc Nga lại mặt mới lại bắt đầu.
Mấy ngày nay trong phủ trên dưới một mảnh rối ren, Tào Ngọc Di lại nhàn rỗi, cả ngày ở chỗ Chu thị chơi đùa cùng cặp song sinh, càng cùng cặp song sinh ngây ngô lâu, Tào Ngọc Di càng cảm thấy sợ hãi, tiểu động vật chạm ngọc, bút lông giả nạm vàng, mộc đao làm bằng gỗ lim thượng đẳng...... Đều là vật xa hoa tinh xảo, cặp song sinh ăn, dùng, phần lớn chính là đồ không có nhìn thấy nhiều ở trong phòng Đại phu nhân, những thứ này trong phủ trừ Lão phu nhân cũng chỉ có Đại phu nhân mới có khả năng mua cho, nhưng hiện tại Lão phu nhân trong lòng trên mặt đều là Lão thái gia, Đại phu nhân thì làm sao có lòng tốt thế này......
"Di nương, nữ nhi có lời muốn nói với người!" Trong lòng Tào Ngọc Di run lên, chợt ngẩng đầu nói.
Chu thị đang nhỏ giọng nói đùa với Chu ma ma, Triệu ma ma, bị tiếng nói to của Tào Ngọc Di sợ hết hồn, "Tỷ nhi của ta, làm sao vậy? Sao gào to thế!"
Tào Ngọc Di liếc nhìn hạ nhân trong phòng, không nói gì.
Chu thị hiểu ý phất tay để cho các nha hoàn bà tử đều lui xuống.
"Chu ma ma, Triệu ma ma, mang Ngũ thiếu gia, Lục thiếu gia ra ngoài đi dạo một chút đi!" Tào Ngọc Di lại nói.
Hai người thấy Chu thị không có phản đối, mới hành lễ với Tào Ngọc Di một cái, dụ dỗ cặp song sinh đi ra ngoài.
"Tỷ nhi ngoan, con nói xem có chuyện gì?" Chu thị cười khanh khách hỏi.
Tào Ngọc Di chuẩn bị một hồi, mới mở miệng nói: "Di nương, trước đó vài ngày nữ nhi nghe sư phó giảng người xưa dạy rằng ‘ Từ cần kiệm dễ đi đến xa xỉ, từ xa xỉ trở về cần kiệm rất khó khăn ’, mấy ngày nay nữ nhi thấy Ngũ đệ, Lục đệ ăn mặc dùng quá xa hoa, cứ thế mãi, tương lai sau này của Ngũ đệ, Lục đệ rất đáng lo!"
"Di nương, Chu di di nương tới!" Tiểu nha đầu vén rèm cửa lên, rón rén đi tới tới thấp giọng nói.
Vương thị dừng một chút, "Mời nàng ta vào!"
"Dạ!" Tiểu nha đầu đáp một tiếng, bước nhanh lui ra ngoài.
"Tỷ tỷ thật đúng là khách quý, Bán Cần, lấy gói trà ngon hôm kia ra, pha cho Chu di nương nếm thử một chút!" Vương thị tiến lên kéo tay Chu thị cùng nhau ngồi xuống, khoái nói khoái ngữ phân phó nói.
"Dạ, nô tỳ đi ngay!" Bán Cần – nha đầu nhị đẳng hồi môn của Vương thị, cười đáp lại, hành lễ với Chu thị một cái, "Xin Chu di nương chờ một lát!"
"Đừng phiền toái như vậy, tỷ tỷ là một người thô kệch, làm sao phân biệt được trà tốt trà xấu gì, không khéo lại lãng phí đồ của muội muội!" Chu thị cười cùng Vương thị khách khí, "Tiểu Mạn, mang đồ tới đây!"
Tiểu Mạn tiến lên một bước đặt hộp nước sơn vào trong tay Chu thị.
"Một đôi đồ chơi nhỏ, cầm lấy cho Bát thiếu gia chơi đùa!" Chu thị mở hộp nước sơn ra nói.
Vương thị ghé đầu liếc mắt nhìn, là một đôi tiểu Cẩu khắc bằng hoàng ngọc, hai mắt, lỗ mũi kia đều là dùng đá quý khảm vào, lại không nói đến chạm trổ như thế nào, chỉ riêng là nguyên liệu này đã trị giá không ít tiền......
"Tỷ tỷ, tỷ xem này, đồ quý trọng như vậy, Bát thiếu gia chỉ là một đứa trẻ con, làm sao nhận được!"
Chu thị giật mình, nhìn vẻ mặt Vương thị không giống như giả vờ, Bát thiếu gia nằm ở trên giường đang duỗi chân, chất liệu quần áo trên người cũng kém hơn cặp song sinh, đoán chừng Đại phu nhân chưa có đưa những mầm mống tai tinh tới đây, trong lòng càng chắc chắc Đại phu nhân không yên lòng đối với Ngũ thiếu gia, Lục thiếu gia, trên mặt cũng không để lộ ra, tiếp tục cùng Vương thị khách sáo qua lại, hữu ý vô ý dời đề tài dẫn đến trên người Bát thiếu gia......