Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ
Chương 55 : Đánh chó
Ngày đăng: 14:03 30/04/20
Editor: Cà Rốt Hồng
Tào Ngọc Di dựa vào trong ngực Vương ma ma, toàn thân buông lỏng, theo xe ngựa lắc lư đung đưa khẽ híp mắt lại.
"Tứ tiểu thư, đừng ngủ sâu, chờ một chút còn phải thưa lại với phu nhân đấy!" Vương ma ma đỡ lưng Tào Ngọc Di, nhẹ nhàng lắc lư mấy cái, thấp giọng nói.
Tào Ngọc Di ngọ ngoạy, cố gắng nâng mí mắt lên, thật là không nghĩ tới chơi cùng mấy tiểu cô nương còn mệt mỏi hơn so với học, "Mang khăn ướt đến đây, để ta lau mặt!"
Tiểu Đào đáp một tiếng, cầm khăn ra ngoài, mở một khe cửa nhỏ trên vách xe ngựa, lấy bình trà cẩn thận đổ nước trà lạnh lên trên cái khăn, mở rộng khăn, hai tay nâng lên đưa tới, "Tứ tiểu thư!"
Tào Ngọc Di nhận lấy, đắp lên trên trán, cảm giác man mát lành lạnh lập tức xua đi hơn phân nửa cơn buồn ngủ......
Sau khi đi Từ phủ làm khách, bên cạnh Tào Ngọc Di gió êm sóng lặng hơn một tháng, đảo mắt chính là sinh thần bảy tuổi của Tào Ngọc Di.
"Di nương, Lục đệ đệ đâu?" Tào Ngọc Di đứng ở cửa dậm bùn trên chân xuống hỏi.
"Có lẽ là chạy đến viện của Lão phu nhân rồi, không để ý một cái là chạy mất tăm......" Chu thị cười khanh khách giải thích.
Tào Ngọc Di nhìn khuôn mặt tự đắc của Chu thị, buông mắt xuống, rốt cuộc không nói gì.
"Tứ tỷ nhi, con muốn ăn cái gì, di nương nói chuẩn bị trước cho con!" Chu thị cầm một tấm vải màu hồng đào đi tới, khoa tay múa chân ở trên người Tào Ngọc Di, "Làm một cái váy dài đang lưu hành, có được không?"
"Di nương, con đã có bốn cái váy dài màu hồng đào rồi!" Tào Ngọc Di bất đắc dĩ kêu lên.
Dường như Chu thị rất thích màu hồng đào.
"Ha ha, loại màu sắc này làm tôn lên gương mặt đáng yêu của Tứ tỷ nhi!" Chu thị cười nói một câu, lôi kéo Tào Ngọc Di cười híp mắt đi vào phòng.
"Di nương, hôm nay tại sao mẫu thân miễn nửa ngày quy củ cho người vậy?" Tào Ngọc Di cắn từng miếng điểm tâm, tùy ý tìm đề tài hỏi.
"Bẩm Lão thái gia, Lục thiếu gia ham chơi, chạy vào phòng ngài!" Tôn lão di nãi nãi không biết từ đâu đi ra lên tiếng.
Hai bà tử bên cạnh Lão phu nhân ra đón trao đổi ánh mắt với nhau một cái, lui về phía sau một bước.
"Lão thái gia, Lão thái gia, Lục thiếu gia hắn không phải cố ý, Lục thiếu gia còn nhỏ không hiểu chuyện, cầu xin ngài nhanh đi cứu cứu hắn......" Chu thị nhào tới, quỳ trên mặt đất cầu khẩn nói.
Lão thái gia phất tay áo, bước nhanh vào viện.
Bên trong chỉ có tiếng chó sủa cùng mấy tiếng bà tử gào thét, thật sự không có tiếng tiểu hài tử khóc.
Trước đây không lâu Tào Vũ Huân vừa mới qua hai tuổi, bởi vì thích chạy nhảy, thân thể khỏe mạnh hơn tiểu hài tử bình thường không ít, hiện tại đang giơ mộc đao lung tung ở giữa năm con chó săn, chọc cho mấy con chó to kia càng sủa càng hung tợn.
Lúc Lão thái gia vào viện, Tào Vũ Huân đang bị một con chó to ép không còn chỗ có thể trốn.
"Hắc, vù vù, tiến công!" Tào Vũ Huân giơ mộc đao bảo bối trong tay lên, quát to một tiếng, một đao bổ vào lỗ mũi chó.
Con chó đen kia ư ư một tiếng, lui về sau mấy bước.
Tào Vũ Huân "Ha ha" nở nụ cười, chỉ vào con chó kia kêu lên: "Cho ngươi đuổi theo ta, cho ngươi cắn tiểu ** của ta......"
"Tào Vũ Huân, mau tới đây!" Tào Ngọc Di cất giọng kêu lên.
"Tứ tỷ tỷ, tỷ đã đến rồi!" Tào Vũ Huân cao hứng nói, "Những con chó lớn này chơi rất vui......"
"Ha ha, con đang ở đây cùng bọn chúng chơi à?" Lão thái gia cười lớn đi tới hỏi.
Năm con chó lớn cũng không làm Tào Vũ Huân sợ, ngược lại thấy Lão thái gia còn mặc nhuyễn giáp, lại trốn ra sau lưng Tào Ngọc Di, ôm chân Tào Ngọc Di, rụt rè lộ ra nữa mặt nhìn về phía Lão thái gia......