Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

Chương 65 : Vu ma ma

Ngày đăng: 14:03 30/04/20


Editor: Cà Rốt Hồng 



Chuyện của Liễu Nhi có lẽ là quá mức kinh người, trong phủ hoàn toàn yên tĩnh khác với lúc bình thường, thỉnh thoảng có tiểu nha đầu không hiểu chuyện nhấc lên, cũng bị vài người có chút ánh mắt đánh một cái tát trở về.



Tào Ngọc Di nằm trên giường ba ngày, Lưu đại phu lại vào phủ chẩn mạch lần nữa, theo lệ thường kê một thang thuốc bồi bổ thân thể, Vương ma ma mới đồng ý cho Tào Ngọc Di xuống giường, chẳng qua là vẫn không yên lòng mỗi ngày tự mình theo đơn thuốc sắc thuốc bổ, nhìn Tào Ngọc Di uống vào, thuốc của Tào Ngọc Di, Vương ma ma đều trông chừng bếp lò nhỏ, trong phòng sắc thuốc, cũng không cho người động tay vào.



"Tứ tiểu thư, trong viện gió lớn, vẫn nên di chuyển ở trong phòng thôi!" Vương ma ma vừa phủ thêm một cái áo khoác dày cho Tào Ngọc Di, vừa khuyên nhủ.



Tào Ngọc Di nghĩ tới vẫn chưa đi thỉnh an Đại phu nhân, nghênh ngang đi dạo trong viện như thế cũng không xong, liền vuốt cằm lên tiếng: "Ta biết, ma ma yên tâm!"



Như thế giằng co một phen, đi thỉnh an cho Đại phu nhân thì Đại phu nhân lại lên tiếng để cho Tào Ngọc Di nghỉ ngơi thêm mấy ngày.



Tất nhiên Tào Ngọc Di không dám không kiêng nể cải lời, đành phải ở trong phòng mình năm sáu ngày nữa, mới được đi học lần nữa.



Thời gian vẫn cứ không nhanh không chậm như vậy trôi qua, Tam lão gia lại nâng một phòng thiếp thất nữa, một nhóm nha đầu đến tuổi được thả ra ngoài kết duyên với người, có vài hộ muốn thoát khỏi kiếp sống hạ nhân mượn cơ hội trong phủ một năm thả người một lần ra khỏi phủ...... Những thứ này Tào Ngọc Di đều chỉ nghe Thắng Nhi nói sơ qua một chút.



"Vu ma ma mời đi bên này, người xem còn thiếu cái gì hoặc là không tốt, thì cứ nói ra!" Đại phu nhân tự mình dẫn theo một lão ma ma tóc hoa râm vào một cái viện không lớn không nhỏ, mỉm cười nói.



"Lão thân ở chỗ này tạ ơn Đại phu nhân rồi!" Lão ma ma đứng ở cửa liếc mắt nhìn khắp nơi, bài trí gần như là hoàn toàn dựa theo chổ ở trong Vương phủ, hài lòng khẽ gật đầu một cái.



"Vu ma ma ngàn vạn lần không nên khách khí, Nhị tỷ nhi chúng ta sẽ phải làm phiền ma ma rồi!" Đại phu nhân hòa khí nói.



"Lão thân sẽ làm hết sức!" Vu ma ma khom người, hành nửa lễ.



Đại phu nhân nở nụ cười đầy mặt khách sáo mấy câu với Vu ma ma, trừ hai tiểu nha đầu tự Vu ma ma mang đến, lại bố trí thêm mấy nha đầu bà tử ở lại trong viện này hầu hạ xong, mới rời đi.
Vừa rồi Tào Ngọc Di từ ở chỗ của Vu ma ma trở lại, đã đi vòng qua thăm Chu thị một lần, chờ lúc trở về phòng, nhớ tới chuyện của Tào Ngọc Nga, dưới chân dừng lại, lại rẽ đến viện của Chu thị.



"Di nương, đã đỡ hơn chút nào chưa ạ?" Tào Ngọc Di nhẹ giọng hỏi.



"Tỷ nhi ngoan của ta, lúc này mới hơn nửa canh giờ thôi, không phải vừa rồi con đã hỏi sao......" Chu thị cười lên nói.



Tào Ngọc Di cũng nở nụ cười, giật mình thì ra trong lòng mình lo lắng cho Chu thị đến như thế sao......



Thân thể Chu thị luôn khỏe mạnh, mấy năm nay gần như ngay cái bệnh nhỏ cũng không có, lần này tuy nói là nhiễm chút lạnh, nhưng lại làm cho lòng người lo lắng.



Tào Ngọc Di cùng Chu thị nói đùa mấy câu, dẫn đầu đề câu chuyện tới trên người Tào Ngọc Nga.



"Nhìn sắc mặt Đại tỷ tỷ rất là không tốt, chẳng lẽ là thân thể khó chịu?" Tào Ngọc Di thấp giọng hỏi.



"Sợ là cuộc sống trôi qua khổ sở thôi......" Chu thị khẽ cười một cái lên tiếng.



"Đại tỷ tỷ thật đúng là nghĩ không thoáng, cho dù cay đắng đi nữa cũng vẫn phải tiếp tục, chẳng lẽ nghĩ tới nó thì nó sẽ không trôi qua sao!" Tào Ngọc Di cố ý cảm khái một câu.



Chu thị nhìn dáng vẻ chững chạc của Tào Ngọc Di, không nhịn được ôm Tào Ngọc Di vào trong ngực, "Tỷ nhi ngoan, con còn nhỏ, những chuyện này con ít suy nghĩ tới đi!"



"Tam tỷ tỷ sợ là đã hoàn toàn thù hận con rồi, cũng có thể sẽ không giống như với Đại tỷ tỷ vậy......" Tào Ngọc Di thầm thì ở bên tai Chu thị.



Chu thị như có điều suy nghĩ đáp lại, cùng Tào Ngọc Di câu có câu không tiếp nối....