Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ
Chương 83 : Trở về
Ngày đăng: 14:03 30/04/20
Editor: Cà Rốt Hồng
Đối với biến đổi lớn trong phủ, bởi vì Tào Ngọc Di phải ở cữ, coi như là lánh ra ngoài.
Lão phu nhân mạnh mẽ vang dội để cho Đại phòng dọn đi ra ngoài, đồng thời còn mang theo hơn phân nửa sản nghiệp Lý phủ ở kinh thành.
"Thiếu phu nhân, Nhị cô nãi nãi và Tam cô nãi nãi tới!" Thắng Nhi cười đi tới báo tin.
Tào Ngọc Di sửng sốt một chút, mới phản ứng được "Nhị cô nãi nãi" và "Tam cô nãi nãi" là chỉ Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Dao.
"Mau mời người vào!" Tào Ngọc Di dưới sự hầu hạ của Vương ma ma ngồi dậy, mở miệng phân phó nói.
"Tứ muội muội thứ lỗi, vốn là nên đưa bái thiếp trước, nhà muội muội hiện tại bận rộn, tỷ tỷ nghĩ tới hiện tại muội muội chắc là tù túng, nên đã chạy tới đây!" Tào Ngọc Dao tươi cười đầy mặt nói.
"Tam tỷ tỷ khách khí!" Tào Ngọc Di mỉm cười nói, ở trong lòng thầm kinh ngạc, từ sau khi gả vào Lý gia, bởi vì Lý gia gia phong nghiêm cẩn khiêm tốn, mà phu gia Tào Ngọc Dao lại sớm có xu thế lụn bại, Tào Ngọc Di gần như không tiếp xúc cùng Tào Ngọc Dao nữa, không ngờ, chỉ mấy năm, vậy mà nàng ta có thay đổi lớn như thế......
Lúc còn làm cô nương ở Tào gia, mặc dù Tào Ngọc Dao là người bợ đỡ lại không có bao nhiêu sắc sảo, cũng tuyệt đối là đại tiểu thư kiêu ngạo, hoàn toàn chưa từng cúi đầu trước người khác, lại càng không nói gặp mặt lại khách khí trước như thế!
"Tứ muội muội gần đây tốt không? Thể cốt đã dưỡng tốt rồi chưa?" So sánh khách quan, thì Tào Ngọc Linh dè dặt hơn rất nhiều, trong giọng nói cũng có mấy phần thật lòng hơn.
"Tạ Nhị tỷ tỷ quan tâm, đã tốt hơn nhiều!" Tào Ngọc Di lên tiếng.
"Ha ha, Tứ muội muội thật đúng là người có phúc, hiện tại nhá, cứ thoải mái dưỡng tốt thân thể, Thánh thượng đã tự mình hạ chỉ, coi như muội muội có thể thả tâm xuống rồi......" Trên mặt Tào Ngọc Dao chất đầy nụ cười, nhưng lời nói ra lại có chút chua chát, "Muội muội tương lai cũng đừng quên dìu dắt tỷ muội nhà mình một phen!"
"Tam tỷ tỷ nói đùa, hiện tại bên cạnh muội muội ngay cả một người làm chủ cũng không có, trong lòng muội muội lại lo lắng không yên......" Tào Ngọc Di dùng khăn giả vờ chậm khóe mắt nói.
Nghe lời này, cộng thêm đoạn thời gian trước Đại phòng Lý gia công khai phân ra ngoài, lại mang đi hơn phân nửa gia sản, hiện tượng này thể hiện bất hòa, trên mặt Tào Ngọc Dao cũng có chút ngượng ngùng, vốn là trông cậy vào thân phận phu nhân Thế tử Quận Công trên người Tào Ngọc Di có thể giúp phu quân nhà mình nói vài lời, cũng định ra chuyện tước vị kia, bây giờ nhìn lại thì có chút nóng lòng......
"Tứ muội muội đừng khóc, đây còn chưa có qua tháng đâu, không phải nghe nói Tứ cô gia đánh thắng trận ư, chắc là không có mấy ngày sẽ trở về!" Tào Ngọc Linh an ủi.
"Muội cũng đang mong đợi đây!" Tào Ngọc Di thấp giọng nói.
"Bảo ta nói à, Tứ muội muội đúng là lòng dạ mềm yếu, chỉ ý kia chính là Thánh thượng tự mình hạ, thế nào còn nói đến những thứ chó mèo ức hiếp đến cùng kia, cùng lắm thì nháo ra, bọn họ còn dám kháng chỉ sao......" Tào Ngọc Dao giận dử nói.
"Muội làm sao nói được, phía trên còn có Lão thái gia và Lão phu nhân đấy!" Tào Ngọc Di bất đắc dĩ lên tiếng.
"Tam muội muội đừng nói nữa, những thứ tiền tài bỏ đi kia đều là vật ngoài thân, muốn bao nhiêu tự mình kiếm không được!" Tào Ngọc Linh giảng hòa nói.
Tào Ngọc Di gật đầu đồng ý.
Ba người lại trò chuyện một chút việc nhà, Vương ma ma ở bên ngoài báo tin: "Thiếu phu nhân, tiểu tiểu thiếu gia tỉnh dậy, nháo muốn người ôm ạ!"
"Mau ôm vào đây!" Tào Ngọc Di nhìn về phía Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Dao cười áy náy, cất giọng phân phó nói.
Không lâu sau, bà vú Lưu ma ma ôm một đứa trẻ sơ sinh đang khóc sụt sùi đi vào, cẩn thận hành lễ với ba người một cái.
"Ôm Đoàn Đoàn tới đây!" Tào Ngọc Di chìa tay ra phân phó nói.
"Nhị thiếu gia!" Thủy Đào mềm mại rụt rè tiến lên hành lễ một cái, muốn giúp Lý Húc Diệp cởi áo khoác ngoài.
"Ngươi là? Thủy Đào?" Lý Húc Diệp nhìn thiếu nữ trang điểm xinh đẹp trước mặt, có chút không xác định hỏi.
"Bẩm Nhị thiếu gia, nô tỳ là Thủy Đào hầu hạ người từ nhỏ!" Vành mắt Thủy Đào đỏ lên, ai oán nói.
Lý Húc Diệp khẽ gật đầu, bước nhanh vào phòng.
Tốn hơn nửa ngày trang điểm Thủy Đào không nghĩ tới kết quả sẽ như thế này, nhất thời ngẩn người tại chỗ, nửa ngày cũng không kịp phản ứng.
Vương ma ma cười lạnh ở trong lòng mấy tiếng, bước nhanh về phía trước hầu hạ Lý Húc Diệp ngồi xuống.
Phòng bếp nhỏ bưng lên một chén canh gà và mấy món thức ăn tới đây.
Tào Ngọc Di giúp Lý Húc Diệp gắp một đũa gỏi gà trộn rau, lại gắp mấy miếng dưa tươi.
"Nàng cũng ngồi xuống dùng một chút đi!" Lý Húc Diệp nhận lấy chén, ăn một ngụm lớn, phát ra tiếng "Chóp chép".
Nếu là ngày xưa, Tào Ngọc Di nghe có người ăn uống mà phát ra tiếng vang như vậy, sợ là sẽ chán ghét ăn không vô, nhưng hiện tại tiếng vang này lại chỉ làm cho Tào Ngọc Di cảm thấy an tâm, khẽ cười một cái, ở dưới đầu dưới của Lý Húc Diệp, miệng nhỏ dùng mì sợi.....
Trong chốc lát dùng cơm xong, cơn buồn ngủ của Lý Húc Diệp từ từ ập tới.
"Lão gia, xem Đoàn Đoàn một chút rồi đi ngủ!" Tào Ngọc Di sợ Lý Húc Diệp mới vừa dùng cơm tối liền đi ngủ không tốt cho sức khỏe, mở miệng nói.
"Đoàn Đoàn?" Lý Húc Diệp nghi hoặc hỏi.
"Là nhủ danh ta đặt cho con chúng ta!" Tào Ngọc Di cười giải thích.
Lý Húc Diệp sửng sốt một chút, lúc này mới nghĩ đến mình đã có một đứa con.
Lưu ma ma ôm Lý Hạo An đến, dập đầu cho Lý Húc Diệp và Tào Ngọc Di.
Tào Ngọc Di ôm lấy con, đưa đến trước mặt Lý Húc Diệp.
"Ha ha, gương mặt tròn giống như nàng!" Lý Húc Diệp nhìn gương mặt tròn trịa của Đoàn Đoàn, trong mắt mang theo cười nói.
"Đứa nhỏ nào cũng đều như vậy mà......" Tào Ngọc Di bất mãn nói, "Bế một chút đi, đây chính là lần đầu tiên chàng gặp con đấy!"
Lý Húc Diệp cười cười, thế mà lại cường điệu bế lên, nhẹ nhàng ném lên ném xuống, chọc cho tiểu gia hỏa cười "Khanh khách" không ngừng......
Hai người chơi cùng Đoàn Đoàn một lát, Tào Ngọc Di sợ Lý Húc Diệp mệt nhọc, bảo Lưu ma ma ôm tiểu gia hỏa đi xuống, hầu hạ Lý Húc Diệp lên giường.
"Còn có chuyện gì sao?" Lý Húc Diệp hỏi, "Cùng ngủ thôi!"
Tào Ngọc Di nhìn ánh mắt chờ đợi của Lý Húc Diệp, gật đầu một cái, dặn dò Vương ma ma mấy câu, cởi áo ngoài.
Lý Húc Diệp ôm Tào Ngọc Di lật người, để cho Tào Ngọc Di ngủ ở bên trong mình, tiếng hít thở gần như lập tức trở nên thong thả......