Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

Chương 85 : An Dương

Ngày đăng: 14:03 30/04/20


Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn



......



"Mời Đường tiểu thiếu gia lên trên chiếc xe này đi!" Tào Ngọc Di tự mình ôm lấy Đoàn Đoàn, xoay người lại phân phó nói.



"Dạ!" Hai tiểu nha đầu đáp lại, xoay người về phía sau chạy đi.



Mang linh cữu của Lý phu nhân trở về đất tổ, vốn là Đại phòng đã phân ra cũng phải cùng nhau trở về, Đại thiếu gia và Đại thiếu phu nhân lại lung tung tìm chút lý do chỉ đưa thứ trưởng tử tới đây.



Tào Ngọc Di nhìn đứa bé kia chỉ mới ba tuổi bộ dạng lại sợ hãi rụt rè, là biết nó ở Đại phòng nhất định trôi qua không tốt.



Năm đó Thứ trưởng tử của Đại phòng cũng là Lão thái gia tự mình đặt tên, bởi vì là nam tôn (chắt trai) đầu tiên của Lý gia, nên khi đó Lão thái gia rất là cao hứng, lấy một chữ "Thịnh".



Lúc Lý Hạo Thịnh bị đưa tới, đi theo cũng chỉ có một ma ma và hai nha đầu một lớn một nhỏ, tổng cộng mang theo hai cái hòm xiểng không lớn, sợ là ngay cả đồ đạc của bọn hạ nhân quản sự có thể diện một chút của Lý phủ cũng nhiều hơn nó.



"Tiểu Thịnh, con năm nay mấy tuổi?" Tào Ngọc Di cười ôn nhu hỏi.



Sau khi Lý Hạo Thịnh lên xe cũng không nhìn trộm Tào Ngọc Di và Đoàn Đoàn Tào Ngọc Di tự mình ôm trong ngực, hai tay nắm chặt vạt áo ngoài, vô thức  xoa nắn, nghe Tào Ngọc Di hỏi, đôi môi giật giật, lại không phát ra âm thanh.



Cùng lên xe ngựa chính là nha hoàn lớn một chút kia chỉ lo mới lạ quanh mình hết nhìn đông tới nhìn tây, cũng không giúp Lý Hạo Thịnh giải vây.



"Đây là tiểu đệ đệ, chờ đệ đệ trưởng thành, con liền dẫn đệ đệ đi chơi, có được hay không?" Tào Ngọc Di ở trong lòng lắc đầu một cái, tiếp tục nói.



"Được!" Ngoài dự liệu của Tào Ngọc Di, Lý Hạo Thịnh thế mà nhỏ giọng đáp lại.



Tào Ngọc Di nở nụ cười thật to, đặt Đoàn Đoàn vào trong cái nôi nhỏ trong xe ngựa.



Lý Hạo Thịnh thận trọng nhìn Tào Ngọc Di một cái, từ từ trượt xuống khỏi chỗ ngồi, ghé vào bên cạnh nôi, cẩn thận đưa ra một ngón tay nhẹ nhàng đụng vào đứa bé.



Đoàn Đoàn quơ bàn tay nhỏ bắt được đầu ngón tay của Lý Hạo Thịnh, cười "Khanh khách" bỏ vào trong miệng.



"Không thể ăn!" Lý Hạo Thịnh nhanh chóng rút tay về, nghiêm túc nói.



Tào Ngọc Di ở một bên cười ôn hòa, cái gì cũng không có ý định nói......



Trước khi đi, Lão phu nhân làm chủ, hạ nhân muốn đi, cũng không cần tiền chuộc, chỉ cần phẩm hạnh đoan chánh, liền đốt khế thân ở tại chỗ, ở lại, chọn mấy nhà trung hậu thành thật đáng tin cậy giữ lại phụ trách trông chừng nhà ở kinh thành, như thế, lại có thêm hạ nhân trước kia của Đại phòng phân đi ra, đuổi thêm một nhóm, hạ nhân mang về An Dương đã không nhiều lắm, ngay cả bên cạnh Tào Ngọc Di, cũng ít đi hơn mấy đại nha đầu, Lão phu nhân nói không rõ tình hình ở An Dương, sợ trì hoãn đại nha đầu sắp đến tuổi, trước khi đi, cũng đều hứa cho người, sau khi Tào Ngọc Di đã hỏi qua ý của Lý Húc Diệp, trong bốn nhất đẳng đại nha đầu có Thủy Đào, Liên Hương, trong nhị đẳng nha đầu có Xuân Nhi, Thúy Huyên … đều báo cho Lão phu nhân, có hai nhà phụ mẫu đã xem tướng xong, trực tiếp cầu xin Lão phu nhân, tất cả đều được Lão phu nhân đồng ý......



Kể từ đó, Đoàn Đoàn từ khi ra đời đến nay, trong phủ vẫn bận rộn, cũng không có thêm nhân thủ, người bên cạnh Tào Ngọc Di cũng có chút túng thiếu, chỉ có Tào Ngọc Di là nguyện ý, như vậy ngược lại có nhiều cơ hội tự mình ở bên con của mình hơn!



Cuộc sống trên đường rất là đơn điệu, mỗi ngày sớm tối đi thỉnh an Lão thái gia và Lão phu nhân, sau đó Tào Ngọc Di bởi vì say sóng thân thể khó chịu, ngay cả chuyện này cũng được miễn; ban ngày đi thuyền, buổi tối liền nghỉ ngơi trên thuyền, chỉ có mấy quản sự xuống thuyền đi mua thêm đồ dùng cần thiết hàng ngày, thời điểm đi hơn một tháng, bản thân Tào Ngọc Di say xe lại say tàu gần như là ói thiên hôn địa ám.



"Như vậy không được, lần sau cặp bờ là ở đâu?" Lý Húc Diệp cau mày hỏi.



"Bẩm Thế tử gia, ở......"



Tào Ngọc Di mơ mơ màng màng nghe được hạ nhân kia báo một địa danh, thật sự là không còn khí lực nói chuyện, cũng không khuyên Lý Húc Diệp nữa, lại ngủ mê man.
Lý Húc Diệp đã trình lên sổ con thị tật, tiếp tục lưu lại Lý gia thôn.



Ngoài dự liệu của Tào Ngọc Di chính là, Lý Húc Diệp thoái ẩn hai ba năm, Thánh thượng lại vẫn nhớ tới tình xưa, xuống một đạo thánh chỉ tới, để cho Lý Húc Diệp trực tiếp thừa tước......



"Con, cháu, làm, trọng......" Lão thái gia lúc thì thanh tĩnh lúc thì hồ đồ ngày hôm đó lôi kéo Lý Húc Diệp nặng nề dặn dò.



Lúc đó, đã ra khỏi hiếu kỳ của Lý phu nhân hơn hai tháng, Lý Húc Diệp đang trong giai đoạn huyết khí phương cương, Tào Ngọc Di cũng không phải là tiểu hài tử không biết gì, hai người đương nhiên là có làm qua chuyện giường chiếu, chỉ là lúc này trưởng bối khiếm an (sức khỏe không tốt), suy cho cùng không phải là thời điểm tốt gì, hai người cũng cẩn thận tránh mang thai......



Lý Húc Diệp nhìn về phía Lão phu nhân.



Lão phu nhân hơi gục gật đầu, ý bảo Lý Húc Diệp đáp ứng......



Lão thái gia nhiều lần hổn hễn thở không ra hơi, đều gượng chống, gắt gao nhìn chằm chằm Tào Ngọc Di.



Lão phu nhân âm thầm lau rất nhiều nước mắt, mỗi ngày phái người đi tới thăm hỏi Tào Ngọc Di, chỉ kém không có nói rõ ra hai người mau mau tạo người.



Đối với lần này Tào Ngọc Di thật là có chút bất đắc dĩ, rốt cục trong một ngày bảo tuyết bay tán loạn lúc thỉnh an Lão thái gia nôn ra một ngụm nước chua, lang trung trong thôn cũng ngay trước mặt Lão thái gia xác nhận, đã có thai hai tháng.



Lão thái gia hài lòng gật đầu một cái, sau lần đó liền hoàn toàn hồ đồ, chỉ có điều bốn năm ngày trôi qua một giọt nước cũng không vào, kéo đến chừng mười ngày rốt cục buông tay ra đi......



Trong phủ một mảnh rối ren, Tào Ngọc Di chống đỡ thân mình an bài từ trên xuống dưới, cũng may nơi này so với kinh thành ít đi không biết bao nhiêu phiền toái.



"Thiếu phu nhân, Lão phu nhân, Lão phu nhân đi rồi......"



Tào Ngọc Di mới vừa ngâm chân, chuẩn bị đi nghĩ, một đại nha đầu bên cạnh  Lão phu nhân khóc chạy vào hô.



"Cái gì!" Tào Ngọc Di cả kinh đứng lên, "Lúc cơm tối không phải là rất tốt sao?"



"Dạ, sau khi chúng nô tỳ hầu hạ Lão phu nhân đi ngủ xong, Lão phu nhân cũng vẫn ngủ an ổn, chỉ không biết vì sao, vừa rồi đột nhiên hét to mấy tiếng......" Nha hoàn kia đứt quãng nói.



Lúc này, trong lòng Tào Ngọc Di ngược lại từ từ yên tĩnh trở lại, cũng không suy nghĩ mờ ám trong việc Lão phu nhân đột tử nữa, tĩnh táo hỏi: "Gia các ngươi biết chưa?"



"Bẩm Thiếu phu nhân, Tôn ma ma đã đi mời rồi!" Nha hoàn kia nghẹn ngào lên tiếng.



Tào Ngọc Di dưới hầu hạ của Vương ma ma, vội vã mặc quần áo xong, chạy tới viện của Lão phu nhân......



Đồ vật đều có sẵn, trong phủ cũng đều bố trí xong, chỉ cần lấy một bộ quan tài, hợp táng Lão phu nhân cùng với Lão thái gia......



Tào Ngọc Di đứng ở trong sân, nhìn không trung thỉnh thoảng có chim nhỏ bay qua khẽ thở nhẹ ra một hơi, trong lòng nhẹ nhõm, về sau không còn ai có thể làm cho mình lập quy củ nữa, trong lòng suy nghĩ coi như là Lý Húc Diệp về sau không thể phục chức, cuộc sống như thế này cũng sung sướng......



Vị hoàng tử kia thuận lợi đoạt Đại Bảo? Sau khi Lý Húc Diệp giữ hết hiếu xong có thể bị làm khó hay không...... Tiểu bảo bảo trong bụng là nam hay nữ? Sau khi Lý Hạo Thịnh trở về Đại phòng đối với Nhị phòng sẽ có thái độ gì...... Di nương và các đệ đệ ở Tào gia như thế nào? Tương lai Lý Hạo An, Lý Hạo Thư như thế nào...... Những thứ này hiện tại nghĩ tới thì có ích lợi gì, Tào Ngọc Di thần thanh khí sảng xoay một vòng ở trong sân, suy nghĩ từ từ phiêu tán trên không trung......



Lý Húc Diệp đứng ở cửa viện, nhìn nữ tử thần thái phấn chấn ngẩn đầu đón ánh tà dương, trong lòng không khỏi run lên......



......