Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ
Chương 1 :
Ngày đăng: 14:29 19/04/20
Giản Thanh Vân tựa vào cửa sổ thủy tinh nhìn cảnh sắc đang trôi vùn vụt bên ngoài.
Năm nay Giản Thanh Vân hai mươi tư tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học. Vận may của cô coi như không tệ, vừa mới tốt nghiệp liền tìm được một công việc vừa ý, phúc lợi cũng không tệ lắm. Công ty này có mở một chi nhánh tại thành phố B, ở trong công ty cô được coi như người cô đơn, trên không có người già, dưới không có con nhỏ, cho nên bị cử đến chi nhánh ở thành phố B làm việc. Hơn nữa quê hương của cô cũng ở thành phố B, vì thế cô cũng vui lòng mà đi.
Hiện tại, quả thật Giản Thanh Vân là người cô đơn. Cha cô đã mất khi cô còn nhỏ, mấy năm trước mẹ cũng bỏ cô mà đi. Thời điểm mẹ qua đời có để lại cho cô một miếng ngọc bội màu trắng hơi cũ và một căn nhà cũ kỹ ở thành phố B.
Sờ lên miếng ngọc bội đeo trên cổ, Giản Thanh Vân lại nắm thật chặt quai ba lô. Hành lý của cô cũng không nhiều lắm, ngoài chiếc ba lô sau lưng cũng chỉ có một cái vali.
Xe đò đang chạy đều đều bỗng nhiên dừng lại. Giản Thanh Vân không chú ý, cái trán liền bị va mạnh vào thành ghế phía trước khiến cô đau đến nhe răng nhếch miệng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Xung quanh đã có hành khách kêu lên.
"Không có việc gì, không có việc gì, tự nhiên phía trước có con chó hoang chạy ra, xin mọi người nhanh chóng ngồi lại vị trí." Tài xế không thèm để ý khoát khoát tay áo để các hành khách ngồi lại vào vị trí.
Giản Thanh Vân xoa xoa cái trán còn hơi đau, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đoạn này là đang trên núi, hai bên đều là đồi núi nối liền nhau, độ dốc hơi đứng. Cô biết đến đoạn đường núi này là sắp đến thành phố B rồi.
Không hiểu vì sao trong lòng Giản Thanh Vân có chút bất an. Sờ sờ ngọc bội trên cổ, mỗi lần cô khẩn trương đều không tự chủ được mà vươn tay mò mẫm ngọc bội trên cổ một phen, dường như làm vậy có thể khiến cô giảm bớt cảm giác khẩn trương.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Hành khách chung quanh lại bắt đầu la lên.
Rốt cuộc Giản Thanh Vân cũng phát hiện có chỗ không thích hợp, hình như tốc độ của xe càng ngày càng nhanh, cứ thế mà lao xuống dốc. Tại sao tài xế không phanh lại?
Giản Thanh Vân dùng khăn mặt chà lau người cho sạch, từ trong cái vali lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ, thay bộ quần áo có vết máu trên người ra. Cô biết dã thú tương đối nhạy bén với mùi máu tươi, bởi vậy sau khi thay xong cô đào hố chôn bộ quần áo dính máu xuống đất.
Làm xong toàn bộ đã qua nửa giờ, nghĩ nghĩ, cô lại đến xung quanh nhặt chút cành khô về. Cô rõ ràng cảm nhận được bây giờ nhiệt độ đã giảm nhiều so với buổi chiều. Buổi chiều cô mặc áo ngắn tay vẫn chưa có cảm giác gì, bây giờ trên người mặc thêm một cái áo khoác mà vẫn thấy hơi lạnh, chỉ sợ lát nữa nhiệt độ sẽ càng hạ thấp. Hơn nữa, cô biết dã thú hung dữ thông thường đều sợ lửa.
Lấy cái bật lửa trong ba lô bật lên. Giản Thanh Vân nhìn cái bật lửa trong tay, âm thầm cảm thấy may mắn. Cái bật lửa này là lúc mua đồ ăn người ta đưa cho cô, lúc ấy cô không muốn, về sau vẫn là nhét vào trong ba lô.
Đốt một đống lửa, Giản Thanh Vân lấy thuốc tiêu viêm trong ba lô ra uống hai viên. Lỡ như miệng vết thương ở đây mà nhiễm trùng thì thật không ổn, vẫn nên uống hai viên để đề phòng.
Uống thuốc rồi, Giản Thanh Vân mờ mịt nhìn chằm chằm đống lửa trước mặt, đầu óc có chút loạn. Tay phải vô ý thức đưa lên sờ ngọc bội trắng đeo trên cổ, nhưng cô lại không chú ý tới ngọc bội màu trắng giờ đây tỏa ra một chút quầng sáng nhàn nhạt.
Nhìn ngọn lửa suy nghĩ nửa ngày, Giản Thanh Vân vẫn không nghĩ ra tới cùng là đã xảy ra chuyện gì. Mải đến khi bao tử truyền đến tiếng ọc ọc, cô mới trừ trong suy tư hồi thần lại.
Cô bỏ ba lô sau lưng xuống, từ trong đó lấy ra một quả táo ngồi gặm. Trong ba lô của cô không có nhiều đồ ăn lắm, trong hoàn cảnh lạ lẫm như vậy, nhất định phải tiết kiệm đồ ăn.
Sau khi ăn xong quả táo, Giản Thanh Vân vẫn còn thấy đói, nhưng cô lại không dám ăn nhiều. Trong ba lô bây giờ chỉ còn một bịch khô bò, hai bịch bánh quy, một quả táo, một chai nước khoáng và một bịch kẹo toffee thôi.
Kéo vali tới gần, Giản Thanh Vân lại đi tìm chút cành khô, tính toán trước cứ nghỉ ngơi ở đây một đêm.
Vừa mới tìm một đống cành khô, Giản Thanh Vân lại nghe thấy phía sau cây cổ thụ cách đó không xa truyền đến âm thanh sột soạt sột soạt.