Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ
Chương 15 :
Ngày đăng: 14:29 19/04/20
Giải thích với Mạt Tư một hồi, nói cô muốn đi WC, Mạt Tư gật gật đầu, hắn hỏi mượn cô cái bật lửa, chuẩn bị nhóm lửa nướng thịt. Giản Thanh Vân lại giải thích với hắn một lúc, muốn mượn lại con dao xếp.
Cầm dao xếp, Giản Thanh Vân tìm một vị trí kín đáo rồi trực tiếp bước vào trong không gian.
Trong không gian vẫn giống như trước, không có bất cứ vật gì, chỉ có đất sét màu nâu đỏ và bầu trời xanh thăm thẳm, bốn phía trắng xóa sương mù.
Giản Thanh Vân mở vali lấy ra một cái áo bằng vải bông, dùng dao xếp cắt làm hai phần, lại thay một bộ quần áo sạch sẽ, mang quần áo bẩn ra suối giặt tẩy rồi đem phơi trong không gian.
Sau khi xong hết toàn bộ thì Mạt Tư cũng đã nướng chín thịt, Giản Thanh Vân lại bị hắn bắt ăn hết cả một con thỏ hoang.
Ăn xong hết rồi, Mạt Tư cất con dao thật kĩ rồi mới dẫn Giản Thanh Vân về hang động.
Mấy người đàn ông trong sơn động đã đi gần hết rồi, chỉ còn lại một nhóm cuối cùng. Mạt Tư nói với Giản Thanh Vân câu gì đó rồi theo đám đàn ông đó đi vào trong núi.
Giản Thanh Vân yên lặng nhìn Mạt Tư biến mất giữa núi rừng. Cô biết bọn họ đi săn thú, cũng bắt đầu hiểu biết đôi chút về tập quán sinh hoạt của người nơi đây. Họ gần giống như thời kỳ viễn cổ ăn tươi nuốt sống, chỉ khác ở diện mạo và số lượng phụ nữ mà thôi.
Nhìn nhóm đàn ông cuối củng biến mất trong rừng rậm, Giản Thanh Vân lắc lắc đầu. Suy nghĩ mấy chuyện vô dụng này làm gì chứ, cô nên suy nghĩ sau này bản thân nên làm cái gì bây giờ, là muốn ở một mình hay là ở chung với những người hoang dã này?
Quay đầu nhìn thoáng qua xung quanh, trên mảnh đất trống là nhóm phụ nữ mặc da thú ngồi nghiêm chỉnh, bên cạnh còn có con bé bảy tám tuổi, đều mang bộ dạng tò mò mà xem xét cô.
Giản Thanh Vân thở dài, bất đắc dĩ mà cười cười với họ.
Nhìn hai khôi thịt cực đại của bọn họ cô vẫn không quen lắm, thậm chí còn theo bản năng nhìn lại ngực mình.
Mấy người phụ nữ kia cũng cười cười với Giản Thanh Vân, sau đó vẫy vẫy tay với cô để cô đi qua.
Giản Thanh Vân suy nghĩ rồi bước tới chỗ các cô ấy.
Trong đó người phụ nữ lùn nhất kia lôi kéo Giản Thanh Vân ngồi xuống, nói với cô một câu gì đó. Giản Thanh Vân nhìn cô ấy, mờ mịt lắc đầu.
Cô bé kia lôi kéo người phụ nữ lùn kia nhìn Giản Thanh Vân nói cái gì đó, cô ấy liền gật gật đầu, không còn nói chuyện với Giản Thanh Vân nữa mà chỉ tò mò nhìn cô.
Cúi đầu nhìn tấm da thú trên tay, Giản Thanh Vân biết đây là Mạt Tư cho cô, nhưng mà quần áo của cô cũng nhiều rồi, căn bản là không cần tấm da thú này. Buổi sáng cô lột tấm kia bất quá là muốn dành cho Mạt Tư mà thôi.
Không đội cô kịp phản ứng, Mạt Tư đã nắm tay cô rồi kéo thịt con hổ về sơn động.
Mạt Tư tùy ý vứt con hổ trên mặt đất ngoài cửa sơn động, sau đó kéo Giản Thanh Vân vào trong sơn động, cầm lấy da thú trên tay Giản Thanh Vân trải trên mặt đất, ý tứ là cho cô trải làm giường.
Giản Thanh Vân tươi cười, cầm da thú phơi trên một tảng đá. Tấm da thú này còn quá ướt, căn bản là chưa xài được.
Thấy Giản Thanh Vân không có phản đối, lúc này Mạt Tư mới lôi kéo cô đi nướng thịt.
Giản Thanh Vân vội vàng khoát khoát tay, buổi chiều cô đã ăn hai quả tím, đã no căng rồi. Mấy loại trái cây khác chưa từng nhìn thấy cô cũng không dám ăn bậy, tính tí nữa đưa cho Mạt Tư xem có ăn được hay không.
Mạt Tư cũng không để ý cô ăn rồi, nướng hai con nhím rồi cường ngạnh đưa cho cô một con.
Giản Thanh Vân bất đắc dĩ, đành phải ăn hết. Cô phát hiện lượng ăn của mình ngày một tăng lên, không biết có phải bởi vì mỗi ngày ăn quá nhiều cho nên dạ dày giãn ra rồi?
Ăn xong thịt nướng, đống lửa còn chưa tắt, đã có nhiều đàn ông vây quanh lại, cầm thịt nướng trong tay đưa cho Giản Thanh Vân.
Giản Thanh Vân nào có ăn được, cô chỉ có thể lắc đầu xua tay với bọn họ.
Có mấy người đàn ông thậm chí học theo Mạt Tư cầm thịt tươi trong tay đặt trên lửa nướng, mắt thì chằm chằm nhìn Giản Thanh Vân.
Tầng ngoài còn có mấy bé trai đang tha thiết nhìn cô, một bộ dạng muốn bước lên mà không dám.
Giản Thanh Vân bất đắc dĩ nhìn mấy bé trai đó cười cười. Có một bé trai gầy yếu do dự một chút, sau đó đi tới gần Giản Thanh Vân, ngồi xổm xuống trước mặt cô, thậm chí còn cầm khối thịt nho nhò đỏ tươi đưa cho cô.
Giản Thanh Vân ngẩn người ra, cô biết thường ngày mấy bé trai này được chia rất ít đồ ăn, đại khái là vì còn nhỏ không thể săn thú được. Nhìn khối thịt máu chảy đầm đìa trên tay bé trai, Giản Thanh Vân lắc lắc đầu.
Vẻ mặt đứa bé trai rất thất vọng, Giản Thanh Vân không đàn lòng, đang muốn sờ đầ nó thì đột nhiên trước mặt có một bàn tay to vươn ra, thẳng tắp đánh về phía đứa bé trai. Trong khi cô còn chưa kịp phản ứng thì đứa bé đã bị đánh bay ra ngoài, bị chính cánh tay lớn kia đánh bay.