Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ
Chương 45 :
Ngày đăng: 14:29 19/04/20
Tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch ngồi bên cạnh Giản Thanh Vân, không ầm ỹ không quấy phá.
Giản Thanh Vân nhìn màn đêm xung quanh liền lắc mình vào trong không gian cầm đá đánh lửa ra, lại đi xung quanh tìm tí cành khô để đốt. Đốt lửa rồi không khí liền ấm hẳn lên, xung quanh cũng được chiếu sáng. Cô nhìn xung quanh, thấy ở đây cây cối vẫn thưa thớt nên đoán họ vẫn đang ở bìa rừng.
Bên cạnh có tiểu Bạch che chở, với lại còn ở bìa rừng cho nên cô cũng không sợ hãi, tựa vào thân cây một lát liền ngủ say. Lúc lâu sau cô bị âm thanh tí tách đánh thức. Mở mắt ra thì thấy Mạt Tư đã trở lại, hắn đang nướng hai con nhím trọc trên đống lửa, bề mặt da nhím thấm ra một lớp mỡ bóng loáng, nhỏ giọt xuống đống lửa vang lên tiếng tí tách.
"Anh về rồi." Giản Thanh Vân ngồi dậy, đi từ từ đến cạnh Mạt Tư.
Mạt Tư gật gật đầu, phủi sạch cành khô lá vụn bên cạnh rồi đỡ Giản Thanh Vân ngồi xuống, lúc này mới nói: "Tỉnh ngủ rồi hả? Em có muốn ngủ thêm chút nữa không, phải một lát nữa thịt mới chín."
Giản Thanh Vân lắc đầu, cũng không nói gì mà từ từ dựa vào vai Mạt Tư. Mạt Tư xoa xoa đầu cô rồi tiếp tục chăm chú nướng thịt.
Cô tựa vào vai hắn, cau mày, trong lòng trăm nghĩ vạn nghĩ, sau đó cũng ra được quyết định.
Thịt nướng chín rất nhanh, Mạt Tư rất chăm sóc mà xé thịt thành từng miếng nhỏ, dùng nhánh cây xâu lại rồi đưa cho Giản Thanh Vân bên cạnh: "Được rồi đây, em mau ăn đi."
Ăn xong hết con nhím, bụng của cô liền thoải mái không ít. Sau đó cô quay đầu nhìn Mạt Tư, nghiêm mặt nói: "Mạt Tư, em muốn dẫn anh đến một nơi."
Mạt Tư cười cười, nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt cô: "Nơi nào?"
Giản Thanh Vân cũng không nói gì thêm, tai trái nắm tay Mạt Tư, tay phải để lên đầu tiểu Bạch, một ý niệm, cảnh sắc xung quanh liền biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Mạt Tư nhìn ánh sáng mờ ảo trong không gian, lại nhìn mặt đất màu đỏ phía dưới. Trên mặt đất trồng rau dại và cây có quả tròn tròn màu đỏ, còn có mấy cây ăn quả hắn thường xuyên nhìn thấy trong rừng, và cà một hồ nước không lớn không nhỏ, trong hồ nước có rất nhiều cá đang nhàn nhã bơi lội. Hắn giật mình, đây là đâu vậy? Quay đầu dùng ánh mắt hỏi Giản Thanh Vân bên cạnh, trong mắt hắn chỉ có tò mò.
Giản Thanh Vân nhìn thấy ánh mắt hắn mới nhẹ nhàng thở ra. Cô rất sợ hắn coi mình là yêu quái. Nhưng cô cũng không biết phải giải thích như thế nào, chỉ có thể nói: "Mạt Tư, em cũng không biết nên nói cái gì nữa, chỗ này là em ngẫu nhiên phát hiện, từ đó về sau có thể tùy ý ra vào." Giải thích với người tiền sử chuyện không gian tùy thân? căn bản là là giải thích không thông, nên cô đành nói đơn giản như vậy.
Đến khi đi ngủ, Mạt Tư đi xung quanh tìm thật nhiều cành khô trở về để duy trì đống lửa. Đêm nay mọi người đều ngủ bên ngoài, có tiểu Bạch ở đây, bọn họ không cần phải sợ dã thú gì cả.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cô đã thấy Mạt Tư hì hục chặt cây, tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch thì vui đùa ở gần đó. Giản Thanh Vân ăn hết toàn bộ thịt nướng Mạt Tư chuẩn bị cho mình, lại đi tới thương lượng với Mạt Tư chuyện nồi đá. Vốn dĩ Mạt Tư không đồng ý chuyện cô đi tìm nồi đá, nhưng cuối cùng hắn không chịu nổi cô vừa mềm vừa cứng mài mòn, đành phải đồng ý, lại không quên dặn dò: "Em dẫn theo tiểu Bạch đi, chỉ được tìm gân đây thôi, nếu thấy không thoải mái thì lớn tiếng gọi anh. Nếu tìm được nồi đá thì bảo tiểu Bạch cõng về, em không được khiêng nặng, biết không?"
Giản Thanh Vân liên tục gật đầu, dẫn tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch xuất phát. Cô đi xung quanh rừng bên cạnh bãi đất trống để tìm, đá tảng thì thấy không ít, nhưng không có tảng nào có thể làm ra nồi đá được, khó khăn lắm mới tìm được một tảng đá hơi lõm một ít, khi về còn cần phải đào thêm.
Răng tiểu Bạch rất lợi hại, nó trực tiếp ngậm nồi đá vào miệng chạy về.
Mạt Tư rút chút thời gian ngồi làm nồi đá, có thể vừa vặn nấu đồ ăn cho hai người. Biết cô muốn ăn canh, hắn liền dựng sẵn một cái bếp lò.
Đến giữa trưa, Giản Thanh Vân liền không nhịn được mà nấu một nồi canh cá ăn. Tiểu tiểu Bạch cũng chạy tới ăn ké. Tiểu tiểu Bạch khác với tiểu Bạch, nó thích ăn đồ chín, còn tiểu Bạch lại ăn đồ sống.
Giản Thanh Vân không thể giúp gì được, chỉ có thể nấu nước ấm cho Mạt Tư uống khi hắn mệt mỏi.
Đến tối, Giản Thanh Vân dùng mỡ động vật xào cải thìa với giấm. Mạt Tư thích ăn thịt, vì vậy ăn vài miếng rồi thôi, còn lại cả tô Giản Thanh Vân đều ăn hết. Thật ra cô không chỉ thèm ăn chua mà còn thèm ăn cay nữa. Nhưng từ khi đến thế giới này, cô chưa từng ăn được loại thực vật nào có vị cay cả.
Cục cưng trong bụng cũng rất ngoan, không lộn xộn gì cả. Cô nghe Ni nói đến tháng thứ bảy là cục cưng có thể xoay người rồi, không lật người thì không thoải mái. Cục cưng của cô rất ngoan, mỗi ngày cũng không xoay người nhiều, chỉ ngoan ngoãn nằm im.
Giản Thanh Vân rất muốn biết cục cưng trong bụng là trai hay gái. Nhưng nơi này làm gì có mấy thứ hiện đại như siêu âm, vì vậy chỉ có thể đợi thêm ba tháng nữa. Mỗi khi nhàn rỗi, hai người sẽ nói chuyện với cục cưng, có đôi khi cục cưng sẽ đáp lại, loại cảm giác này thật sự là tuyệt mĩ.
Trước kia, khi Giản Thanh Vân chưa có thai, cô thường hay suy nghĩ: có cục cưng rồi có phải rất khó chịu hay không? Khi sinh cục cưng có phải rất đau không? Nhưng bây giờ khi đã mang thai rồi, cô thấy những thứ này căn bản không là vấn đề, mỗi ngày cô đều chờ mong con mình ra đời.
Một tháng sau, căn nhà của bọn họ đã xây xong, lớn hơn so với căn nhà trước kia trong bộ lạc. Bụng của cô cũng lớn hơn, mỗi lần Mạt Tư ghé vào bụng cô nói chuyện với cục cưng, cục cưng đều đáp lại. Mạt Tư thấy cục cưng đáp lại liền khoa tay múa chân vui vẻ cả buổi sáng.