Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ

Chương 7 :

Ngày đăng: 14:29 19/04/20


Ngày hôm qua lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, ấn tượng đầu tiên của cô chính là hắn rất cao, bởi vì hắn để râu quai nón cho nên cô không thấy rõ mặt hắn, chỉ thấy một đôi mắt không lớn nhưng rất có thần.



Người đàn ông đối diện cũng đánh giá Giản Thanh Vân, làn da của cô rất trắng, người không cao lắm, hơi gầy yếu. Hắn hơi bất mãn cau mày lại, quá gầy, sau này nhất định phải để cô ấy ăn nhiều chút.



Giản Thanh Vân thấy người đàn ông trước mắt cũng đang nhìn mình, không khỏi muốn giao tiếp với hắn. Cô nhếch khóe miệng, chỉ chỉ vào bản thân nói: "Giản - Thanh - Vân." Cô nói tên của mình cho hắn, hi vọng hắn nghe hiểu.



Người đàn ông hơi mờ mịt, dường như không hiểu cô đang nói cái gì. Giản Thanh Vân cũng không nổi giận, lại chỉ chỉ vào chính mình, nói tên mình một lần nữa. Sau khi nói năm sáu lần, rốt cuộc người đàn ông cũng biết ý tứ của cô, lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra, sau đó chỉ chỉ vào Giản Thanh Vân, từ từ mở miệng: "Kiếm - Sấn - Doãn."



Giản Thanh Vân cười cười, tuy phát âm không đúng lắm nhưng cô cũng rất vui vẻ rồi, ít nhất hắn cũng biết tên cô. Cô dùng nửa tiếng chỉnh sửa phát âm của hắn cho đúng, nửa tiếng sau, rốt cuộc hắn cũng phát âm chính xác ba từ kia, chỉ là không quen miệng lắm.



Giản Thanh Vân nhìn người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn trước mặt, chỉ chỉ hắn, nói: "Anh biết tên của tôi rồi, vậy tên của anh là gì?"



Tất nhiên người đàn ông không hiểu Giản Thanh Vân đang nói cái gì.



Giản Thanh Vân cũng không gấp, lại chỉ chỉ hắn, từ từ lặp lại câu hỏi vừa rồi. Sau khi nói mấy lần, hình như người đàn ông đã hiểu, hắn nhìn Giản Thanh Vân cười cười rồi chỉ chỉ mình: "Mạt - Tư."



"Mạt Tư?" Giản Thanh Vân đọc theo một lần, lại chỉ chỉ người đàn ông đối diện. Cô biết tên của người đàn ông này chẳng qua là phát âm giống Mạt Tư thôi



Người đàn ông gật gật đầu, lại chỉ chỉ chính mình: "Mạt - Tư." Sau đó lại chỉ chỉ Giản Thanh Vân: "Giản - Thanh - Vân."



Hai người chậm trễ gần hai tiếng đồng hồ chỉ để hiểu rõ tên đối phương mà thôi.
Không lâu sau thì Mạt Tư trở lại, trên tay mang theo một con gà rừng, tay còn lại cầm hai trái cây màu tím.



Làm gà sạch sẽ, Mạt Tư sử dụng cái bật lửa của Giản Thanh Vân đốt lửa lên, đem gà rừng đặt bên trên bắt đầu nướng.



Sau khi gà nướng chín rồi, Mạt Tư liền đưa tất cả cho Giản Thanh Vân: "Giản - Thanh - Vân, ca lư."



Giản Thanh Vân yên lặng cầm lấy gà rừng, biết vừa nãy Mạt Tư nói chắc là: Giản Thanh Vân, ăn đi. Cái từ "ca lư" kia nghĩa là "ăn". Giản Thanh Vân im lặng ghi nhớ lại.



Thấy Giản Thanh Vân ăn thịt gà hắn nướng, lúc này Mạt Tư mới cầm một trái màu tím bắt đầu ăn.



Giản Thanh Vân ngẩng đầu nhìn hắn, rồi chia con gà rừng trong tay ra làm hai phần, đưa một phần cho Mạt Tư. Đây là do hắn săn về, sao cô có thể mặt dày mà ăn hết.



Mạt Tư ngây người một lúc, ngẩng đầu nhìn Giản Thanh Vân một cái, rồi mới im lặng cầm lấy gà rừng bắt đầu ăn.



Giản Thanh Vân ăn một nửa con gà đã no rồi, Mạt Tư ăn xong nửa con gà còn ăn thêm một trái tím nữa.



Một đêm này, hai người không ai nói chuyện.



Trời vừa sáng, Mạt Tư ra ngoài săn thú nhưng chỉ tìm về mấy trái cây màu tím và mấy trái màu đen. Giản Thanh Vân biết hắn lại không săn được con mồi rồi. Ăn xong trái cây, Mạt Tư lại chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước. Chỉ là Giản Thanh Vân có chút khó xử, chân của cô vẫn rất đau, cứ tiếp tục đi như vậy rất khó khăn, nhưng cô lại không biết phải nói với Mạt Tư thế nào.