Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 111 : So sánh

Ngày đăng: 04:55 19/04/20


Qua nửa kì, học sinh trong lớp dần thân thiết với nhau.



Chu Tiểu Vân ít nói chuyện với các bạn cùng lớp, nhưng vì là lớp trưởng khó tránh khỏi phải thiết lập quan hệ với mọi người. Cô luôn duy trì phong cách nhất quán từ trước đến nay: ít nói, hành động là chủ yếu, làm việc khiêm tốn có lễ nên được bạn bè yêu quý, nhân duyên cực tốt.



Trong lòng bạn nhỏ Trịnh Hạo Nhiên có chút không phục. Từ lớp một cậu luôn là người nổi bật trong lớp, bỏ qua thân phận con giáo viên, cậu cũng là học trò cưng của thầy giáo, luôn được coi trọng và yêu mến. Nhưng từ lúc đến trường tiểu học Hưng Vượng, địa vị của cậu sụt giảm một cách nghiêm trọng.



Chu Tiểu Vân ít nói kia được làm lớp trưởng kiêm uỷ viên học tập môn ngữ văn, còn cậu phải làm lớp phó. Tuy không nói ra nhưng cậu âm thầm khó chịu trong lòng.



Ban đầu cậu không để ý đến cô bạn này, chẳng qua chỉ là một bạn nữ thôi, dịu dàng yếu ớt, suốt ngày rầu rĩ chẳng nhìn ra có điểm gì đặc biệt. Tâm trạng thất thường của Chu Tiểu Vân lọt vào mắt mắt Trịnh Hạo Nhiên, cậu lại tưởng rằng đây là dáng vẻ thường ngày của bạn ấy vì thế càng nhìn cô không thuận mắt .



Phương Văn Siêu thông cảm cho Chu Tiểu Vân nên giao hết mọi chuyện trong lớp cho Trịnh Hạo Nhiên làm, cậu không biểu hiện ra bên ngoài nhưng trong lòng rất vui vẻ. Điều này chứng tỏ thầy giáo trọng dụng cậu nên cậu cố gắng làm tốt tất cả mọi việc.



Giờ tự học quản lý trật tự, giờ thể dục tập trung lớp một cách nhanh chóng, chịu khó chạy qua chạy lại văn phòng giáo viên nên được Phương Văn Siêu biểu dương mấy lần. Dần dần Trịnh Hạo Nhiên trở nên kiêu ngạo, nghĩ thầm: Hừ, có lẽ Chu Tiểu Vân này chẳng qua trước đây trong lớp không có ai nên mới được phân làm lớp trưởng. Giờ có mình rồi, xem cô nhóc kia làm ăn được gì?



Không ngờ tình thế có sự thay đổi 180 độ. Bắt đầu từ một ngày nào đó của tháng trước, ngày mà gương mặt Chu Tiểu Vân rạng rỡ nụ cười bước vào lớp, sự việc bắt đầu phát triển ngoài sự kiểm soát của cậu.



Đầu tiên là giờ ngữ văn, Chu Tiểu Vân liên tục giơ tay đọc bài. Tiếng phổ thông đúng tiêu chuẩn, giọng nói ngọt ngào ấm áp lập tức khiến cậu rớt đài. Về sau chỉ cần là phần đọc bài mẫu đều thuộc về cô bạn đó. Trịnh Hạo Nhiên không thể không phục, ai bảo người ta đọc hay hơn cậu?



Sau đó nhà trường yêu cầu làm báo bảng, Phương Văn Siêu thuận miệng giao cho hai người hợp tác với nhau, dành một ít thời gian sau khi tan học.
Thanh âm không lớn nhưng lập tức khiến cả lớp yên tĩnh lại. Chỉ có các bạn tốt chơi thân với cô như Ngô Mai, Vương Tinh Tinh, Chu Chí Hải mới biết chuyện cô biết chơi đàn acordion, phần lớn mọi người chưa nghe về chuyện này.



Cũng khó trách, Chu Tiểu Vân trời sinh không thích khoe khoang. Bạn bè biết tính cô nên không lắm miệng, vì thế người biết chuyện này đã ít lại càng ít.



Chu Tiểu Vân thương thầy bị ốm, lần đầu tiên chủ động bộc lộ tài tăng trước mặt mọi người.



Tiếng đàn du dương vang lên, giai điệu vui vẻ bay bổng khắp lớp học.



Trịnh Hạo Nhiên há hốc mồm nhìn những ngón tay thon dài của Chu Tiểu Vân thuần thục lướt trên phím đàn.



“A trong vườn có một cây nho, a nộn a xanh vừa mới nẩy mầm, ốc sên đeo nhà to lớn trên lưng, từ từ bò.



Trên cây có hai chú chim hoàng oanh, cười khúc khích chế giễu nó. Nho còn lâu mới chín, bò lên đây làm gì.



Hỡi chim hoàng anh kia không nên cười, đến lúc tôi bò lên trên đó nho đã chín rồi.”



Tiếng ca ngọt ngào vang lên, Trịnh Hạo Nhiên máy móc lặp lại theo mọi người, căn bản cậu không biết rốt cuộc mình đang hát cái gì.