Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 117 : Thi cuối kì (1)
Ngày đăng: 04:55 19/04/20
Nhoáng cái đến kì thi cuối kỳ.
Từ khi khu nhà dạy học mới được đưa vào sử dụng, số học sinh đông lên gấp đôi thì thành tích học tập càng được nhà trường chú trọng. Nghe nói còn xếp lẫn các khối thi chung với nhau. Ngay cả những học sinh nghịch ngợm cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí khẩn trương này.
Hồi đó, kết quả mỗi kì thi đều được viết trên giấy báo gửi về nhà cho phụ huynh học sinh. Trên tờ giấy bé nhỏ mỏng manh đó không chỉ có điểm số mà còn cả lời phê của giáo viên chủ nhiệm.
Nếu bị thầy Phương viết một hai câu phê bình khó tránh khỏi về nhà bị bố mẹ mắng một trận, nặng quá thì bị đánh đòn. Vì thế đợt này các bạn học sinh lớp 4-2 ngoan ngoãn hơn hẳn.
Thường ngày, Chu Tiểu Vân dụng công khắc khổ, ở nhà đọc trước bài, chăm chỉ đọc sách, làm bài tập, gặp chữ lạ hay đề số học khó thì ghi riêng ra giấy rồi hỏi thầy. Vì thế, gần đến kì thi cô vẫn bình chân như vại.
Thành tích Vương Tinh Tinh khá tốt, vì sắp đến ngày thi nên chăm chỉ học hành hơn.
Vẻ mặt Ngô Mai đau khổ than thở với bạn: “Đại Nha, Ngữ văn tớ còn đỡ, nhớ được một số chữ khó, bài tập làm văn còn cố gắng được. Nhưng đọc đề toán thì tớ lại luống cuống, mấy đề ứng dụng khó quá tớ không làm nổi, làm sao bây giờ?”
Chu Tiểu Vân an ủi cô bé: “Đề số học chỉ cần động não tính toán một chút là làm được ngay. Thế này đi, trưa mai cậu cứ ở lại nhà tớ ăn cơm, tối hãy về nhà. Ăn xong tớ sẽ bổ túc cho cậu một chút, có gì không hiểu cứ nói tớ sẽ giảng lại.”
Ngô Mai cao hứng gật đầu, đêm đó về nhà nói với mẹ một tiếng. Con gái chăm chỉ học hành, Chu Phương tất nhiên đồng ý cả hai tay. Đến nhà anh ba ăn một bữa cơm trưa là chuyện nhỏ, được, được, con cứ đi đi!
Vương Tinh Tinh nghe thấy Ngô Mai nói trưa sẽ đến nhà Tiểu Vân ăn cơm thì bất bình: “Không được, tớ ăn cơm xong sẽ qua nhà cậu nhé Tiểu Vân. Điểm Toán của tớ sàn sàn với Tiểu Mai, cậu cũng phải bổ túc cho tớ.”
Chu Tiểu Vân giơ tay đầu hàng: “Được được, đi cả được chưa!”
Vương Tinh Tinh cười đắc ý, ăn cơm xong vội vàng cầm túi sách nói với mẹ một tiếng rồi chạy tới nhà Chu Tiểu Vân.
Lý Thiên Vũ bơm mực đầy bút, trả lại bình cho Chu Tiểu Vân, mặt dày hỏi: “Chu Tiểu Vân, cậu có mang dư cục tẩy nào không, tớ quên mang rồi.”
Không nhịn được nữa Chu Tiểu Vân quay đầu lại, lườm Lý Thiên Vũ: “Hôm nay đi thi bạn còn quên mang gì nữa?” Một hồi quên mực lúc sau quên tẩy, không chừng kế tiếp cậu sẽ nói quên không mang giấy nháp, xin cô hai tờ giấy trắng.
Lý Thiên Vũ nhếch miệng cười: “Được rồi, có giấy trắng thì cho tớ mượn hai tờ, tớ quên mang vở nháp rồi.”
Đúng là không biết xấu hổ!
Chu Tiểu Vân chẳng còn gì để nói, với loại người như thế biết nói gì bây giờ?
Coi như cô sợ cậu ta. Xé từ quyển giấy nháp của mình ra hai tờ giấy trắng. Giấy trắng hơi mỏng năm phân một tờ to, Chu Tiểu Vân đến nhà Chu Thiến Thiến mua một lúc bốn tờ. Gấp tờ giấy to đùng kia lại, rồi lại gấp đôi một lần nữa, dùng dao rọc giấy. Tiểu Bảo đếm được mười sáu tờ. Nếu vẫn còn to, không nhét vừa túi sách có thể gấp đôi một lần nữa, thành ba mươi hai tờ. Lấy kim khâu góc lại, tèn tén ten thế là được một quyển vở nháp.
Chu Tiểu Vân khâu cho Đại Bảo, Tiểu Bảo mỗi người một quyển.
Đại Bảo lên lớp năm, học toán cần tính toán nhiều nên dùng nhiều giấy nháp. Hơn nữa, không có việc gì lại vẽ vời linh tinh hoặc xé giấy ném bạn, một quyển vở nháp chỉ dùng trong một tuần.
Tiểu Bảo học lớp hai chưa cần dùng nhiều. Quyển của Đại Bảo đã hết, quyển của cậu còn mới nguyên.
Lúc Đại Bảo dùng ánh mắt thèm muốn nhìn quyển vở nháp của Tiểu Bảo, cậu lập tức cất ngay vào cặp không chịu lấy ra. Đại Bảo mắng cậu là quỷ keo kiệt, bị Tiểu Bảo phản bác một câu không nói lại được: “Anh không phải chê em. Lúc đầu chị đưa vở nháp cho chúng ta, sao anh không đưa vở của anh cho em luôn đi.”
Sắc bén nha! Đừng nghĩ Đại Bảo học lớp năm là giỏi, lúc không động thủ còn lâu mới nói lại được Tiểu Bảo!