Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 126 : Cuộc thi hùng biện (3)
Ngày đăng: 04:55 19/04/20
Luyện một buổi trưa, Vương Tinh Tinh tự tin hơn, từ trong phòng Chu Tiểu Vân ra ngoài, bước đi hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang giống như sắp ra chiến trường.
Bước vào lớp học, hai thầy Phương Văn Siêu và Trịnh Băng đã tới, hai thầy là ban giáo khảo, các bạn trong lớp là khán giả.
Phương Văn Siêu không nhìn thấy tên Chu Tiểu Vân trong danh sách, ngạc nhiên lắm: “Chu Tiểu Vân, hoạt động có ý nghĩa như vậy sao em không tham gia?”
Chu Tiểu Vân dõng dạc nói: “Em thấy nếu em và Trịnh Hạo Nhiên đồng thời báo danh sẽ làm giảm nhiệt tình tham gia của các bạn.” Cô không dám nói thẳng, có Trịnh Hạo Nhiên tương đương với mất đi một suất, nếu cô tham gia chẳng phải là không cho các bạn khác trong lớp một cơ hội sao?
Trong lòng Phương Văn Siêu luôn hi vọng vào Chu Tiểu Vân. Phóng mắt nhìn cả lớp không ai nói tiếng phổ thông tốt hơn cô. Giọng nói của Chu Tiểu Vân ngọt ngào, không vội vàng hấp tấp, tính tình trầm ổn, nếu chuẩn bị tốt có thể nắm được giải nhất chưa biết chừng?
Dưới sự chủ trì của Chu Tiểu Vân, vòng thi đấu ở lớp chính thức bắt đầu.
Đúng là rất buồn cười. Có người đang nói một nửa thì quên mất, phải đi tìm bản nháp. Có người nói lắp bắp, run rẩy từ đầu đến cuối như trúng gió. Có người thì khẩn trương, một câu nói đi nói lại bốn, năm lần, rất đặc sắc.
Chu Tiểu Vân cười đau cả bụng, các bạn đáng yêu quá.
Trịnh Hạo Nhiên xuất thủ bất phàm, giọng trầm bồng du dương rất tình cảm nói “Tôi yêu thầy cô”. Cả bài đều là lời khen ngợi, nịnh hót, được các bạn vỗ tay rào rào.
Nụ cười trên mặt Trịnh Băng càng sâu, sâu trong nội tâm cảm thấy kiêu ngạo vì con trai mình. Từ nhỏ đến lớn, tính Trịnh Hạo Nhiên tranh cường hiếu thắng, có liên quan đến cách giáo dục của Trịnh Băng. Ông tự tin cho rằng, mình là giáo viên, con trai mình há chịu thua kém đứa trẻ khác?
Vì thế khi trẻ con còn tỉnh tỉnh mê mê, không biết học tập là việc gì, cả ngày chơi đùa ngoạn nháo, Trịnh Hạo Nhiên đã bắt đầu tập nói aoe, tập tính nhẩm.
Khi mới chuyển trường, Trịnh Băng cố ý xin đến lớp 4-2 dạy toán, nhân tiện chuyển cả Trịnh Hạo Nhiên đến đây. Không phải vì ông nghe tin giáo viên dạy ngữ văn lớp 4-2 Phương Văn Siêu là tài tử nổi danh, một tay chữ tốt, nói tiếng phổ thông đúng chuẩn sao?
Tất nhiên, ông phải chọn cho con mình giáo viên ngữ văn giỏi nhất. Đến lơp mới, tiếp xúc với Phương Văn Siêu một học kỳ, Trịnh Băng có ấn tượng rất tốt với anh.
Đương nhiên, đối với người trong lớp học đứng hạng nhất, danh tiếng vượt qua Trịnh Hạo Nhiên – Chu Tiểu Vân, Trịnh Băng cũng thích, có cô học trò như thế, không có thầy giáo nào ghét cả. Nói thật lòng thì, nếu con mình có thể cao điểm hơn Chu Tiểu Vân, có lẽ Trịnh Băng càng vui mừng hơn.
Phương Văn Siêu đứng trên bục giảng đầu tiên là biểu dương mười bạn hôm nay đã dự thi, cổ vũ mọi người sau này siêng tham gia các hoạt động như thế này vân vân.
Sau một loạt lời vô ích, cuối cùng đi vào chính đề: “Mặc dù các bạn học sinh đều thể hiện rất ưu tú, nhưng danh ngạch hữu hạn chỉ có thể cử hai người đi. Hai người đó là…”
Cả lớp lập tức yên tĩnh không tiếng động, mọi người vểnh tai lên lắng nghe.
Vương Tinh Tinh khẩn trương nắm chặt tay Chu Tiểu Vân tay, tim đập thình thịch.
“… Vương Tinh Tinh, Trịnh Hạo Nhiên, chúng ta vỗ tay chúc mừng hai bạn ấy nào.”
Vương Tinh Tinh sung sướng cười ra tiếng, không nhìn thấy mắt đâu nữa.
Trịnh Hạo Nhiên cực kì kích động, khóe mắt lén quan sát Lý Thiên Vũ, nghĩ thầm: hừ! đấu với tôi à? Cậu chỉ giỏi nghịch ngợm gây sự hơn tôi thôi.
Bất ngờ nhất là Lý Thiên Vũ , tự cho là đã nắm chắc một suất, không ngờ bị kéo xuống không tức mới lạ.
Đáng giận nhất là nụ cười của Trịnh Hạo Nhiên cực kì chói mắt.
Sau khi Thầy Phương dặn dò Vương Tinh Tinh và Trịnh Hạo Nhiên chuẩn bị tốt liền tuyên bố tan học .
Lý Thiên Vũ xúc động muốn chạy đi xoá sạch nụ cười trên mặt Trịnh Hạo Nhiên, bị Cố Xuân Lai kéo lại: “Đừng, Tiểu Vũ, ông đừng xúc động. Bình thường đấu võ mồm với tên đó thì không sao, đừng động tay động chân! Hắn là con thầy Trịnh, dù không muốn Thầy Phương nể mặt thầy Trịnh mới đem danh ngạch cho hắn. Bỏ đi!”
Lý Thiên Vũ bất bình lắm, nhưng lời Cố Xuân Lai là sự thật. Cậu chẳng làm gì được tên đó cả?
Hừ! Tức chết cậu!