Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 138 : Mua sách (2)

Ngày đăng: 04:55 19/04/20


Sáng chủ nhật trời đẹp, bầu trời cao trong xanh, chim hót hoa… ừm, toả hương.



Ba anh em nhà họ Chu đúng giờ từ nhà xuất phát.



Trước khi đi, Chu Quốc Cường một lần nữa dặn Đại Bảo lớn tuổi nhất: “Đại Bảo, con lớn nhất, chắc chắn phải trông kĩ các em, có nghe thấy không? Tới hiệu sách Tân Hoa mua sách rồi về luôn, đừng la cà phố xá.”



Có cha mẹ nào không lo cho con cái, nếu không có Đại Bảo mười ba tuổi đi cùng, ông cũng không yên tâm để Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo đi hiệu sách Tân Hoa.



Đại Bảo lớn phổng lên rất nhanh, mười ba tuổi đã sắp 1m7, từ xa nhìn đã giống một thanh niên. Cơ thể cậu khoẻ mạnh, hai ba bạn học cũng không phải là đối thủ của cậu.



Đại Bảo nghiêm túc ngồi lên xe, ý bảo Tiểu Bảo ngồi sau: “Ba ơi, ba cứ yên tâm. Con sẽ trông chừng hai em.”



Chu Quốc Cường nghĩ thầm con không dắt hai đứa chạy loạn là tốt lắm rồi.



Ba anh em đạp hai chiếc xe đạp, một đường lắc lư, dù sao còn sớm mà không cần vội. Hiệu sách Tân Hoa nằm giữa trường Sao Mai và trường Anh Minh, vì thế Đại Bảo biết đường, không cần lo đi lạc.



Từ mấy thôn phụ cận lên thẳng thị trấn chỉ có một con đường cái khá rộng, vì thế ở trên đường gặp người quen không phải chuyện hiếm.



Chu Tiểu Vân cười, chào hỏi mấy bác cùng thôn đạp xe ngang qua. Trong lòng nghĩ thầm, hình như rất nhiều người lên trấn!



Trên thị trấn cơ hội tìm việc làm tương đối nhiều, nghe nói không ít người đều lên đây làm thuê ngắn hạn.



Làm một ngày lấy lương một ngày, vì thế phần lớn người đi trên đường đều là người làm thuê.



Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo đang nói chuyện, chợt nghe một giọng nói quen thuộc hô to gọi nhỏ từ phía sau truyền đến: “Chu Tiểu Vân, chờ bọn tớ với!”
Chìm trong ký ức Chu Tiểu Vân hoảng sợ khi nghe xe chở hàng trước mặt bóp còi ầm ĩ, vội vàng triệt tiêu sự mềm lòng, đạp xe trên đường cái đúng là không thể mất tập trung.



Trở lại đề tài vừa nãy: “Các cậu yên tâm, tớ sẽ không mách thầy Phương đâu.” Cô không thích mách lẻo với giáo viên.



Lý Thiên Vũ nhìn một bên sườn mặt của Chu Tiểu Vân đột nhiên cảm giác được hành vi của mình dường như không đúng …



“Bọn tớ thật sự không đến quán game, không tin một lát nữa cậu đợi xem, tớ và Cố Xuân Lai chắc chắn cùng mọi người vào hiệu sách Tân Hoa.” Lý Thiên Vũ quyết định đi cùng anh em Chu Tiểu Vân vào hiệu sách.



Quán game à? Sau này hãy nói!



Trong lòng Cố Xuân Lai không vui, nhưng bên ngoài không dám phản đối. Đừng thấy Chu Tiểu Vân ngoài miệng nói dễ nghe nhưng vạn nhất hai người bọn họ ở trước mặt cô vào quán game, sau lưng cô đi nói cho thầy Phương biết thì sao?



Được, liều mình bồi quân tử, đến hiệu sách Tân Hoa.



Trong lòng Chu Tiểu Vân đang tự hỏi rất nhiều lần một vấn đề: cô có nên nhân cơ hội này khuyên Lý Thiên Vũ một chút không?



Một năm học chung, Chu Tiểu Vân phát hiện Lý Thiên Vũ thực ra rất thông minh, đừng nhìn cậu ta thờ ơ cà lơ phất phơ nhưng học cái gì cũng rất nhanh. Tiếc rằng, tính cách ham chơi giống hệt Đại Bảo, căn bản không để tâm vào việc học. Nếu Lý Thiên Vũ có thể nghiêm túc, thành tích học tập chắc cũng không tệ.



Bây giờ cô biết Lý Thiên Vũ mới bắt đầu thích chơi game có phải cô nên khuyên cậu ta ghìm cương trước bờ vực không? Cho dù cô không muốn đối mặt hay cùng cậu ta đi trên con đường cũ.



Chu Tiểu Vân thật lòng hi vọng Lý Thiên Vũ không giống như kiếp trước, một kẻ vô tích sự không học vấn.



Dù nói thế nào, anh cũng từng là người (suốt một đời) cô yêu nhất và cũng là người quan trọng nhất (với cô)…