Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 162 : Ăn cơm là một vấn đề lớn

Ngày đăng: 04:55 19/04/20


Đến nhà chú Ba, bà nội đang bận bịu trong phòng bếp, cơm nước cơ bản đã làm xong. Thím Ba đã về, bình thường chú Ba về nhà tương đối trễ, đợi thêm nửa tiếng chú mới về.



Bà nội cố ý làm một bàn toàn món ngon, có cá sốt chua ngọt, sườn kho tàu, xào ba đĩa rau cải, bữa trưa rất thịnh soạn, khiến người ta thèm nhỏ dãi.



Đại Bảo ăn khoẻ đã đói bụng từ lâu, ngồi vào bàn là ăn lấy ăn để, không hiểu hai chữ khách khí chút nào. Đại Bảo thường qua nhà chú Ba ăn cơm, có khi buổi tối còn ngủ lại đây. Cậu là loại người trời sinh không coi mình là người lạ, còn thoải mái hơn khi ở nhà.



Tình cảm giữa Chu Chí Viễn và Đại Bảo rất tốt, hai người cười cười nói nói cãi nhau ầm ĩ làm Chu Tiểu Vân nhớ đến lúc Đại Bảo và Tiểu Bảo ăn cơm.



Đại Bảo ngày nào cũng ăn cơm ở nhà chú Ba, vui vẻ nhất là Chu Chí Viễn. Ở nhà cậu là con một, không có anh chị em, từ trước đến nay tương đối cô độc. Giờ có thêm anh trai thì vô cùng vui mừng, ngày nào từ anh trai cũng gắn trên miệng, còn ngọt hơn cả Tiểu Bảo.



Tình cảm giữa Đại Bảo và Chu Chí Viễn bay lên nhanh chóng, phát triển đến mức sau này, dù trời không mưa Chu Chí Viễn cũng năn nỉ Đại Bảo tối ở lại ngủ với mình.



Tống Minh Lệ thấy Chu Chí Viễn dán Đại Bảo như thế, trong lòng rất cảm khái, tiếc nuối hai vợ chồng đều bận công việc, không thể cho Chu Chí Viễn thêm em trai hay em gái. Con một nhìn thì thấy ở nhà được yêu thương chiều chuộng, nhưng sự cô đơn tịch mịch đâu phải cảm giác dễ chịu?



Chu Chí Viễn thích về quê không phải vì ở đó có nhiều anh chị em họ sao?



Chu Tiểu Vân vẫn có ấn tượng rất tốt với Chu Chí Viễn. Cậu miệng như mía lùi gọi dạ bảo vâng lễ phép đầy đủ, biểu hiện gia giáo rất tốt.



Vì thế, sự giáo dục của gia đình có ảnh hưởng rất lớn tới con trẻ.



Trường học là một môi trường lớn, điều kiện học tập tốt ảnh hưởng đến việc trẻ con có tiếp thu hiệu quả của cách thức giáo dục hay không, nhưng tính cách thực sự của trẻ em không phải do cha mẹ bồi dưỡng nên hay sao?



Nhìn Chu Chí Viễn đi, tuổi không lớn lắm nhưng cách nói chuyện, hành động, đối nhân xử thế rõ ràng mạnh hơn Tiểu Bảo cùng tuổi nhiều, đây đều là công lao của chú Ba thím Ba biết cách dạy con!




Chu Tiểu Vân đến trường, nhận sách ngữ văn, số học, tiếng Anh, chính trị, lịch sử, địa lý, âm nhạc, mỹ thuật tạo hình, một chồng cao ngất, không nhẹ chút nào, cô cầm bọc sách mà thấy nặng trịch.



Ra cửa Đại Bảo đang đừng chờ, muốn xách hộ Chu Tiểu Vân.



Chu Tiểu Vân nói: “Hay là để túi sách vào rọ xe đi anh!”



Đại Bảo cười nói: “Em quan sát không kém chút nào, mấu chốt là để vào rọ xe thì quá nặng, đầu xe chuyển động không linh hoạt, đi đường rất nguy hiểm. Để anh đeo cho! Bắt đầu từ mai để em tự đeo.” Nói xong nhanh nhẹn đeo cặp sách trên lưng, đạp xe đạp.



Chu Tiểu Vân nhìn Đại Bảo đeo cặp sách màu hồng của mình mà cảm thấy buồn cười, trong lòng lại có cảm giác ấm áp.



Có anh trai thật là tốt!



Hai anh em dọc đường về cười cười nói nói, cảm giác rất tốt. Nhất là Đại Bảo, sáng sớm một mình đến trường buổi chiều lại một mình về nhà, đi đi về về chỉ có một mình. Giờ có thêm Chu Tiểu Vân làm bạn, so với trước đây vui hơn nhiều.



Nghĩ đến sau này mỗi ngày đều như thế, tâm tình Đại Bảo bắt đầu trở nên vui vẻ.



Lại nói tiếp, trường trung học Anh Minh xa hơn trường Sao Mai một tí, vì thế khi về nhà nhất định phải đi qua trường Sao Mai.



Cổng trường cấp hai Sao Mai cũng rất náo nhiệt, có không ít học sinh từ trong trường đi ra.



Chu Tiểu Vân chăm chú nhìn trong đám học sinh, chưa biết chừng lại thấy Vương Tinh Tinh!