Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 213 : Thi tốt nghiệp
Ngày đăng: 04:56 19/04/20
Đến khi ra khỏi phòng thi đã thấy ồn ào, bên ngoài cổng trường chật kín người, toàn bộ là ba mẹ thí sinh chen chúc đợi con cái thi xong.
Trần Hân đuổi theo Chu Tiểu Vân hỏi cô thi thế nào, Chu Tiểu Vân gật gật đầu chỉ nói cũng được, chuyện khoe khoang cô không làm được. Hiển nhiên Trần Hân thi bình thường vì thế sắc mặt không tốt, nụ cười có chút miễn cưỡng.
Chu Tiểu Vân khích lệ hai câu: “Trần Hân, còn tận năm môn chưa thi phía sau mà, bây giờ mới là môn đầu tiên. Đừng chán nản, thất vọng cậu nên tiếp tục cố gắng. Dù sao cuối cùng căn cứ vào tổng điểm sáu môn chứ không phải lấy thành tích mỗi môn này.”
Trần Hân nghĩ lại cũng thấy vậy, vẫy tay cười nói tạm biệt Chu Tiểu Vân.
Đi tới cửa gặp Lưu Lộ vừa thi ra, Lưu Lộ ôm lấy Chu Tiểu Vân hô to nói: “Tại sao hai đứa mình không được xếp thi cùng phòng nhỉ? Lại để tớ thi cùng phòng với Tần Tuyết, haizz!” Không phải oan gia không gặp mặt!
Chu Tiểu Vân hỏi Lưu Lộ thi thế nào, Lưu Lộ nhẹ nhàng trả lời thi cũng không tệ lắm. Ngữ văn cũng là môn sở trường của Lưu Lộ, xem ra không có vấn đề gì.
Tiểu Bảo sớm mua một chai nước đứng cạnh cổng nhìn quanh, vừa thấy Chu Tiểu Vân tay trong tay với Lưu Lộ đi ra, cậu vui mừng chạy lên đón.
Chu Tiểu Vân hạnh phúc hưởng thụ cảm giác có người phục vụ, nhìn Tiểu Bảo cẩn thận mở nắp đồ uống. Cô chỉ cần uống là được, đồ uống mát lạnh trôi xuống bụng thật thoải mái, thật đã!
Ba Lưu Lộ – Lưu Chính Thanh đợi ở đằng xa, Lý Thiên Vũ cũng đứng bên cạnh Lưu Chính Thanh, Chu Tiểu Vân cười chia tay Lưu Lộ đi về cùng Tiểu Bảo. Chưa kịp nói gì với Chu Tiểu Vân, Lý Thiên Vũ tiếc nuối đưa ánh mắt nhìn theo hình bóng kia rời đi.
Chu Tiểu Vân dẫn Tiểu Bảo đến quán cơm trên đường gọi hai món ăn, một bát canh, thêm hai chén cơm tẻ. Hai chị em ăn no căng mới về nhà nghỉ ngơi. Tiểu Bảo sợ Chu Tiểu Vân ngủ quên, chính mình không chịu ngủ, khăng khăng canh thời gian cho chị.
Tình huống tương tự này khiến Chu Tiểu Vân nhớ lại thời gian này năm ngoái chính mình cũng chăm sóc Đại Bảo như thế. Trong lòng chảy qua một dòng ấm áp. Đón nhận ý tốt của Tiểu Bảo thôi! Chu Tiểu Vân an tâm ngủ, đợi đến một rưỡi Tiểu Bảo gõ cửa đúng lúc cô mở mắt tỉnh dậy.
Triệu Ngọc Trân có chút tủi thân. Đại Bảo thi xong không cho hỏi, Đại Nha thi xong cũng không cho bà hỏi hai câu? Thành tích của Đại Bảo không phải quá tốt, không cho hỏi sợ Đại Bảo mất hứng. Nhưng thành tích của Đại Nha luôn tốt! Hỏi hai câu thì sao chứ, bà quan tâm một chút cũng không được sao?
Chu Tiểu Vân thấy Triệu Ngọc Trân bị Chu Quốc Cường mắng một câu rất vô tội, vội vàng nói: “Hỏi cũng không sao ạ, con thi cũng khá tốt, dù sao cũng phát huy giống như mọi khi. Không gặp phải đề nào không làm được.”
Hai câu nói khiến Chu Quốc Cường, Triệu Ngọc Trân đều rất vui vẻ. Chu Quốc Cường theo lệ cũ uống rượu với Triệu Ngọc Trân.
Đại Bảo đã mười bảy tuổi có chút càu nhàu, nghĩ thầm lớn như vậy rồi mình còn không biết rượu có vị gì đây? Chu Quốc Cường nghe thấy cười ha ha rót cho Đại Bảo một chén nhỏ: “Đại Bảo cũng mười bảy tuổi rồi. Sắp trưởng thành. Hôm nay con cũng nếm thử rượu đi.”
Đại Bảo không thể chờ đợi được, uống một hơi cạn sạch chén nhỏ rượu sau đó “Phụt” một tiếng phun hết ra. “Cay quá!” Đại Bảo thè lưỡi ra thở dốc, rất giống con vật nào đó.
Tiểu Bảo cười ha ha chảy cả nước mắt, Nhị Nha và Chu Tiểu Vân cũng vui vẻ.
Đại Bảo không thể tức giận với cha mẹ, cũng xấu hổ không dám phát hoả với hai em gái, thế nên cái tên Tiểu Bảo cười thở không ra hơi kia xui xẻo rồi.
“Tiểu Bảo em cười cái gì mà cười, em cũng uống thử một chén xem?” Đại Bảo mượn đề tài để nói chuyện giải vây cho mình.
Tiểu Bảo không thèm để ý tới cậu, lau nước mắt lắc đầu: “Em không uống đâu, lại giống như anh phun ra đầy bàn, ai mà ăn được nữa? Đều là vi khuẩn, chậc chậc chậc! Thật mất vệ sinh thật không văn minh!”
Đại chiến giữa hai anh em lại nổ ra! Dù sao nếu không động thủ Đại Bảo chưa bao giờ là đối thủ của Tiểu Bảo!