Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 222 : Cậu em trai tốt nhất
Ngày đăng: 04:56 19/04/20
Sau khi tập quân sự được về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, Chu Tiểu Vân về nhà đợi ba ngày, sau đó cùng với Tiểu Bảo hai chị em mang quần áo còn xách theo rất nhiều thức ăn mang ở nhà lên tiến vào thị trấn.
Lần này không phải đạp xe đi đâu nhé, Chu Quốc Cường lái xe ba bánh đưa hai con vào thị trấn.
Thực ra, lên cấp ba là có thể ở lại trường, rất nhiều người đều chọn trọ ở trường. Vương Tinh Tinh cũng thế.
Nghe nói điều kiện ở ký túc xá của trường cấp ba Anh Minh coi như không tệ, hơn nữa căng tin cũng rất tốt.
Thế nhưng, Chu Tiểu Vân không muốn ở trong trường. Bởi vì trong túc xá ở tập thể mỗi giây mỗi phút phải sống chung với một đống nữ sinh, còn phải phí tâm tư thiết lập quan hệ tốt với mọi người, cái đó cũng không sao. Mấu chốt là thời gian không được tự do, có quy định thời gian buổi tối phải tắt đèn đi ngủ. Cô muốn đọc thêm hay viết thêm cái gì đó đều không tiện.
Bạn nói xem, bên cạnh có một đống người nhìn thì bạn còn làm ăn được gì nữa?
Lại nói, Tiểu Bảo không có chỗ ở khác, phòng trọ không thể trả, đương nhiên là ở với Tiểu Bảo thì tốt hơn.
Chu Quốc Cường triệt để quán triệt nguyên tắc tôn trọng con cái. Điểm này làm cho Chu Tiểu Vân vô cùng vui mừng. Nói gì ba đều đồng ý, cảm giác này thật tốt.
Hơn nữa Chu Quốc Cường còn có khuynh hướng càng ngày càng chiều con cái. Bạn xem thương con đạp xe đường xa vất vả nên bỏ công lái xe ba bánh đưa đón, không thể không nói đúng là một người cha tốt.
Ở nhà, Triệu Ngọc Trân chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon để Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo mang theo. Cô mở ra xem, có cả bánh bích quy, đường, táo, lê thì thôi, sao ở đây còn có cả một lọ tương thịt bò?
Triệu Ngọc Trân cười nói: “Anh Đại Bảo của con lần trước về nhà mẹ mua nhiều hơn một lọ. Con với Tiểu Bảo cũng mang một lọ đi ăn đi, lúc ăn bánh màn thầu phết lên thì rất ngon.”
Thật ra, con người khi đến tuổi già cần nhất không phải là có người nói chuyện với mình mà là có người nghe mình lải nhải thôi. Chu Tiểu Vân kiên trì nghe ông Tăng nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần chuyện hồi bé của cháu trai. Thấy ông ấy kể không biết mệt, cô cũng cảm nhận được rõ ràng sự cô đơn của ông cụ. Xem ra, ông Tăng rất nhớ cháu mình.
Tiểu Bảo là một đứa trẻ rất hiểu chuyện. Lúc Chu Tiểu Vân đi tự học buổi tối, cậu sẽ xuống lầu, nói chuyện với ông, thuận tiện đi đón chị.
Giờ tự học của lớp mười vốn dành cho học sinh trọ ở trường, dài hai tiếng từ sáu giờ rưỡi đến tám giờ rưỡi. Đọc sách, làm bài tập hay ôn bài đều được. Mỗi tối sẽ có một giáo viên đến trông lớp, không biết có thể hỏi giáo viên.
Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ đương nhiên học ngoại trú, nhưng đều kiên trì ngày nào cũng đi tự học. Dù sao ở đây có giáo viên, nên đi thì tốt hơn.
Trong lớp có hơn nửa học sinh trọ ở trường, học sinh ngoại trú chỉ chiếm một phần nhỏ, đương nhiên giáo viên cũng yêu cầu học sinh ngoại trú phải đến tự học.
Chu Tiểu Vân bắt đầu cuộc sống không khác năm lớp tám lắm. Làm việc và nghỉ ngơi gần như giống nhau. Còn Tiểu Bảo thì vẫn gió mặc gió, mưa mặc mưa bắt đầu hành trình đưa đón chị gái.
Mỗi ngày ăn tối xong, Tiểu Bảo sẽ theo Chu Tiểu Vân tới trường học, sau đó đến hơn tám giờ lại đứng ngoài phòng học chờ. Vốn dĩ vào trường phải trải qua một hồi xét hỏi ở phòng thường trực mới được vào, nhưng không đến một tháng, chú ở phòng thường trực đã quen với cậu bé Tiểu Bảo dẻo miệng.
Hiện giờ Tiểu Bảo qua cổng trường cấp ba rất tiện, bình thường chỉ nói một câu “Chú ơi, cháu đến chờ chị cháu” là chú ấy sẽ mở cổng cho.
Ở lớp 10-1, còn ai không biết vệ sĩ nổi tiếng đại danh đỉnh đỉnh của Chu Tiểu Vân chứ?
Haha, có thể coi Tiểu Bảo là hình mẫu chuẩn mực của em trai tốt nhất.