Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 224 : Tranh cử (1)
Ngày đăng: 04:56 19/04/20
Bảo sao Chu Tiểu Vân không bội phục cô Diệp Lan chứ. Biết rõ Cao Tùng Suất có ô dù lớn, là con cháu cán bộ cao cấp cũng dám đá cậu ta xuống hàng cuối, đây không phải là việc giáo viên nào cũng có dũng khí làm.
Chỉ với điểm này, Chu Tiểu Vân đã nảy sinh hảo cảm với chủ nhiệm mới.
Ha ha, Lí Thiên Vũ, cậu ngồi cuối cùng tôi ngồi bàn đầu tiên, xem cậu quấy rầy tôi bằng cách nào, dù có quay đầu lại cũng có nhiều bạn học che khiến cô không nhìn thấy mặt cậu ta. Quá tốt!
Nghĩ vậy, tâm trạng Chu Tiểu Vân cực kỳ tốt!
Hai ngày sau hôm khai giảng, cô Diệp mang đến cho mọi người một ‘Kinh hỉ’!
Cái gì? Những người ghi danh ứng cử vào ban cán bộ sẽ phải tiến hành tranh cử trước lớp? Ai có nhiều phiếu thì người đó sẽ đắc cử?
Cô Diệp nhìn học sinh ngồi phía dưới châu đầu bàn luận ầm ĩ thì mỉm cười giải thích hai câu: “Đúng, các em đều là học sinh có thành tích cao nhất, phải học cách tự đề cử mình. Tôi chỉ biết về các em giới hạn ở thành tích nhập học, hi vọng các em ngồi dưới với dũng khí và tài ăn nói của mình sẽ lưu lại cho tôi ấn tượng sâu sắc.”
Thật lợi hại, nói mấy câu ngắn ngủn đã khơi dậy được tính tích cực của toàn thể học sinh, nghe nói rất nhiều người đang chuẩn bị lên bục giảng bộc lộ tài năng.
Trong lớp có chín cán sự các môn, sau hai lớp trưởng chính phó, còn có uỷ viên vui chơi giải trí, uỷ viên lao động, uỷ viên thể dục và bốn tổ trưởng. Như vậy liên tiếp phân bổ xuống, cán bộ lớp đúng là không ít. Chiếm một phần ba cả lớp, nhưng mỗi người chỉ có thể chọn một vị trí lên tranh cử, tự đề cử mình để lôi kéo phiếu bầu.
Số người nhắm vào ghế lớp trưởng nhiều nhất, ít nhất cũng phải có năm sáu người. Đây chính là vị trí cao nhất trong cán bộ lớp, chỉ dưới giáo viên, có năng lực ai mà không muốn làm lớp trưởng?
Nhưng, trong lớp người đứng số một, số hai như Chu Tiểu Vân và Thiệu Sắc Vi đều hướng về vị trí lớp trưởng, vì thế suy nghĩ của những người khác bắt đầu đổi hướng.
Ừm, làm cán sự môn học cũng không sai, vị trí hot nhất là ngữ văn, ai mà không muốn thân cận với cô chủ nhiệm lớp chính là giáo viên ngữ văn chứ!
Ánh mắt Diệp Lan quét một vòng quanh lớp, vừa cười vừa nói: “Như vậy đi, chúng ta để những người tranh cử chức tổ trưởng lên trước, tính phiếu trực tiếp sau đó cắt cử chức vụ. Tiếp đó là ủy viên thể dục, ủy viên lao động, ủy viên vui chơi giải trí, tiếp theo là cán sự các môn và cuối cùng là tranh cử lớp trưởng.”
Tiến hành theo chất lượng, từ nhỏ đến lớn càng ngày càng kịch liệt, cũng để cho các học sinh tạm thời thả lỏng.
Những bạn học phải lên trước còn có chút nhăn nhó không tự nhiên, nhưng, khi Cao Tòng Soái nghênh ngang bước lên bục tình huống hoàn toàn thay đổi.
Chưa mở miệng nói, Lý Thiên Vũ ngồi dưới đã cố ý vỗ tay cổ vũ, có vài nam sinh khác cũng góp vui vỗ tay nhiệt liệt.
Cao Tòng Soái tiêu sái vung tay lên: “Cám ơn các bạn đã ủng hộ cổ vũ mình, mình không làm được chức uỷ viên lao động thì đúng là quá xin lỗi mọi người!” Phía dưới cười vang, đã từng thấy người da mặt dày nhưng chưa từng thấy ai mặt dày như vậy.
Cao Tòng Soái không phải chưa từng suy nghĩ về tình hình của mình. Vốn dĩ, thành tích cậu không tốt, chỉ dựa vào quan hệ của ba để vào lớp 10-1. Chủ nhiệm lớp cô Diệp không chút khách khí cho mình ngồi bàn cuối cùng. Xem ra sau này muốn có đãi ngộ đặc thù gì cũng rất khó khăn. Phải biểu hiện thật tốt để đổi mới cách nghĩ của giáo viên về mình mới được.
Tổ trưởng à, chức này quá bé không lên!
Ủy viên thể dục à, chạy thì chậm, nhảy cũng không cao đừng góp chân náo nhiệt làm gì!
Ủy viên vui chơi giải trí à, thật ra cũng cảm thấy hứng thú đáng tiếc cậu mà hát thì mọi người chạy hết, không dây!
Cán sự học tập? Đừng đùa nữa, lấy thành tích nhập học ra đã đủ mất mặt lắm rồi, càng không cần nói đến chức lớp trưởng.
Nghĩ tới nghĩ lui, vậy tranh cử ủy viên lao động đi!