Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 232 : Tiệc tối Nguyên Đán (2)
Ngày đăng: 04:56 19/04/20
Quỹ lớp chưa bao giờ nộp đủ nhanh chóng như vậy. Các học sinh tấp nập lên nộp tiền.
Sở Đình Đình lại càng bận hơn, để các bạn học tự suy nghĩ chuẩn bị một tiết mục rồi báo danh ở chỗ Sở Đình Đình. Bạn ấy vội vàng chỉnh lý, viết mấy từ đơn giản miêu tả tiết mục, sau đó lại phát sầu vì việc nên hợp tác với ai dẫn chương trình tiệc tối.
Theo lý thuyết nên đi tìm Thiệu Sắc Vi và Chu Tiểu Vân là ok. Cả hai đều ưu tú xuất sắc, tiếng phổ thông cũng lưu loát nhất, nhưng nếu chọn một trong hai, trong lòng người còn lại ắt không vui —— Đây là Sở Đình Đình suy bụng ta ra bụng người, thực ra Chu Tiểu Vân không hào hứng với mấy hoạt động náo nhiệt như thế này lắm.
Sở Đình Đình nghĩ thầm dứt khoát đi tìm một người khác vậy. Đương nhiên, Lưu Lộ cũng rất thích hợp, nhưng trong lớp sợ nhiều bạn nam lại có ý kiến? Đều là nữ sinh chủ trì, hay là tìm một nam sinh làm người chủ trì nhỉ?
Thảo nào Sở Đình Đình muốn làm ủy viên vui chơi giải trí. Chỉ với tính cách thích suy nghĩ phiền não mấy vấn đề nhỏ này cô cũng là người thích hợp nhất, ai có thể như cô ấy vô tư cả ngày suy nghĩ mấy vấn đề lông gà, vỏ tỏi vậy chứ.
Sở Đình Đình tìm Lưu Lộ thương lượng, Lưu Lộ nhún nhún vai nói: “Vậy cậu tìm một nam sinh hợp tác làm chủ trì đi, nói đi, cậu xem trọng người nào?”
Lời nói vui đùa lại làm cho hoạt bát hướng ngoại Sở Đình Đình mặt ửng đỏ ỏn ẻn nũng nịu nói: “Nói gì thế? Mình chỉ muốn tìm một người chủ trì tiệc tối cùng thôi, cái gì mà coi trọng người nào, thật khó nghe!”
Thực ra, trong lòng Sở Đình Đình sớm đã chọn một người.
Chủ trì tiệc tối mà, đương nhiên phải tìm một bạn nam thích nói chuyện thích làm náo động lại khôi hài, cởi mở, hài hước. Mấy điều kiện này đặt ra ngoài Lôi Hồng Tường thì không ai hợp hơn!
Lôi Hồng Tường nhận được lời mời lập tức đáp ứng, quả nhiên không tìm nhầm người. Nếu như đổi thành một nam sinh hay xấu hổ, xấu hổ không dám nói ra đúng là sẽ không dễ đồng ý như vậy.
Lôi Hồng Tường và Sở Đình Đình thảo luận với nhau về các tiết mục đơn.
Lưu Lộ chuẩn bị bộc lộ tài năng trong dịp này, báo danh đầu tiên, nói sẽ múa dân tộc.
Lại thêm một người không có mắt! Lưu Lộ liếc mắt, đây đâu phải gương mặt rút gân, rõ ràng là đang tức giận có được không.
Mắt Thiệu Sắc Vi thỉnh thoảng liếc Lý Thiên Vũ đang nhìn chằm chằm về phía Chu Tiểu Vân, không biết nên diễn tả sự không thoải mái trong lòng như thế nào, cố ý tìm cái đề tài nói chuyện với Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ một bên nói chuyện với Thiệu Sắc Vi một bên không yên lòng nhìn Chu Tiểu Vân, trong lòng không ngừng nói thầm: Hay cho cái tên Cao Tòng Soái, dọc đường đi không nhìn đường cho kĩ lại quay đầu nói chuyện với Chu Tiểu Vân, xem tôi sau này gây phiền phức cho cậu thế nào…
Dáng vẻ Thiệu Sắc Vi và Lý Thiên Vũ cười cười nói nói tự nhiên cũng rơi vào mắt Chu Tiểu Vân. Cô muốn giả vờ như không thấy nhưng hai người lại đi ngay sau cô, dù có quay đầu sang chỗ khác thì giọng họ vẫn chui vào tai.
Trong lòng cô đột nhiên có cảm giác chua chua không hiểu nổi. Bình thường thấy Lý Thiên Vũ hì hì theo sau mình đặc biệt chướng mắt, luôn muốn người này cách mình càng xa càng tốt, nhưng bây giờ nhìn thấy cậu ta và Thiệu Sắc Vi cười cười nói nói như thế Chu Tiểu Vân lại cảm thấy trong lòng ẩn ẩn có loại cảm giác mất mát. Lòng phụ nữ thật là mâu thuẫn.
Sở Đình Đình và Lôi Hồng Tường lại là đôi vui vẻ nhất, hai người hi hi ha ha vô cùng náo nhiệt.
Đích đến là chợ bán buôn thực phẩm nổi tiếng nhất thị trấn, có rất nhiều đồ ăn vặt, giá lại rẻ. Bốn nam bốn nữ vừa cười vừa trò chuyện rất nổi bật trong đám đông.
Chỉ chốc lát sau trong tay các nam sinh đã xách một đống túi lớn, túi nhỏ. Hạt dưa này, bánh bích quy này, tôm que này, khoai sấy này, đậu sôcola này, nhiều món ngon khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Lúc gần về, lại đến cổng chợ mua ít nước quả. Lúc này sẽ nhìn ra chỗ tốt của việc có nam sinh đi cùng, túi nặng đều do họ xách, các cô bé hầu như không cần động tay.
Lưu Lộ quen đường ở đây nhất, lại dẫn đoàn người đến một cửa hàng mua ít hoa giấy linh tinh về trang trí.
Mua gần đủ rồi, lên đường về phủ thôi!