Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 236 : Bộc lộ bản lĩnh nhỏ bé (3)
Ngày đăng: 04:56 19/04/20
Bên ngoài phòng học Dương Phàm và Tần Tuyết đang trò chuyện hăng say, bên trong phòng học một khúc kèn acmonica du dương của Chu Tiểu Vân cuối cùng đã kết thúc.
Lý Thiên Vũ kích động đứng lên vỗ tay nói hay, Cao Tòng Soái vừa vỗ tay vừa khen: “Chu Tiểu Vân thổi kèn acmonica thực sự rất êm tai, người lớn lên lại xinh đẹp, tính cách dịu dàng như vậy, tại sao có thể có bạn nữ toàn diện thế nhỉ?”
Phóng mắt nhìn nữ sinh trong lớp, một người so với một người càng hung dữ. Nhìn tới nhìn lui chỉ có Chu Tiểu Vân dịu dàng là đáng yêu nhất, cũng không thích chọn ba nói bốn (buôn chuyện ý), lúc nào cũng văn văn tĩnh tĩnh mỉm cười lúc nào nhìn cũng cảm thấy thoải mái.
Lý Thiên Vũ liếc mắt nhìn Cao Tòng Soái khen không dứt miệng, cảnh cáo: “Nhìn cái gì mà nhìn.” Mau thu lại tâm tư xấu đi.
Cao Tòng Soái không thích nghe Lý Thiên Vũ nói kiểu này nhướn lông mày hỏi lại: “Tôi khen Chu Tiểu Vân người ta thì liên quan gì đến cậu?”
Là không có quan hệ gì, mình đâu phải là gì của bạn ấy! Nghĩ tới đây, Lý Thiên Vũ hơi buồn, cậu có tư cách gì đi cảnh cáo người khác chứ?
Nghĩ thì nghĩ vậy, ngoài miệng Lý Thiên Vũ không chịu yếu thế chút nào: “Cậu còn nói thêm tôi sẽ báo cáo với cô Diệp, tôi sẽ nói cậu thích Chu Tiểu Vân.”
Cao Tòng Soái lẩm bẩm hai câu rốt cuộc không dám lên tiếng nữa, nói đến giáo viên thì vẫn có lực chấn nhiếp lớn. Nếu Lý Thiên Vũ thực sự đi đâm thọc thì sao? Vẫn nên hàm súc hơn.
Thiệu Sắc Vi thấy Chu Tiểu Vân được hoan nghênh như vậy trong lòng có chút cảm giác, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận Chu Tiểu Vân thổi kèn acmonica khá hay. Đúng là một đối thủ thật mạnh! Thiệu Sắc Vi không tự chủ được nghĩ như vậy.
Chu Tiểu Vân âu yếm vuốt ve cây kèn acmonica, tự dưng lại nghĩ tới thầy Phương Văn Siêu kính yêu. Cây kèn này chính tay thầy Phương đưa cho cô. Đã nhiều năm như vậy, cô đã bảo quản rất tốt nhưng không thể tránh khỏi lớp vỏ bên ngoài hơi cũ.
Nhìn Chu Tiểu Vân ngẩn ra, Lưu Lộ cười hì hì vỗ vỗ vai bạn: “Nghĩ gì thế?”
Chu Tiểu Vân giật mình tỉnh lại cười cười, chuyển chủ đề khác nói với Lưu Lộ chứ không nói đến chuyện của Phương Văn Siêu.
Ánh mắt Chu Tiểu Vân dừng lại trên người Lý Thiên Vũ, nhưng suy nghĩ đã bay cực xa.
Thẳng đến khi Lý Thiên Vũ đứng dậy khom người chào, thẳng đến khi các học sinh bắt đầu ồn ào vỗ tay, thẳng đến người chủ trì tuyên bố tiệc tối kết thúc các học sinh bắt đầu bắt tay vào quét tước vệ sinh kéo bàn chuyển ghế, Chu Tiểu Vân rốt cuộc chậm rãi trở về hiện tại.
Vẫn chú ý đến Chu Tiểu Vân, Lý Thiên Vũ cảm thấy bạn ấy có gì đó không đúng. Bạn nữ với ánh mắt mơ màng bất định vẻ mặt do dự kia là Chu Tiểu Vân thật ư? Chu Tiểu Vân luôn luôn là cô gái hờ hững kiên định ngoài mềm trong cứng, chưa từng thấy bạn ấy có giây phút thất thố như vậy.
Lý Thiên Vũ biết rõ Chu Tiểu Vân chưa từng cho mình sắc mặt tốt vẫn đến gần: “Chu Tiểu Vân, cậu làm sao vậy?”
Chu Tiểu Vân nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia đột nhiên có cảm giác đau đầu, chưa nói hai lời đã xoay người ra khỏi phòng học. Giây phút này, cô thực sự không muốn nhìn thấy Lý Thiên Vũ, vẫn cố kiềm chế sự thống khổ trào dâng trong lòng.
Đúng là âm hồn bất tán Lý Thiên Vũ, anh có biết mỗi lần tôi nhìn thấy anh sẽ lại nhớ tới những chuyện trước kia một lần không!
Lý Thiên Vũ đáng ghét, anh có biết sự tồn tại của anh với tôi mà nói là một sự giày vò và dằn vặt cỡ nào không?
Lý Thiên Vũ đáng ghét, khi nào anh mới biến mất trong cuộc sống của tôi!
Giọng nói Lý Thiên Vũ rõ ràng vẫn có thể nghe thấy, cậu đuổi theo cô ra khỏi lớp, Chu Tiểu Vân không quay đầu lại mà chạy về nhà.
Lý Thiên Vũ do dự một chút, cuối cùng không đuổi theo nữa.
Sợ rằng dù đuổi theo cậu ấy cũng sẽ không để ý đến mình…