Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 24 : Em muốn học nhạc cụ
Ngày đăng: 04:54 19/04/20
[CSMHPCCTV]+24
Cuộc sống mới hạnh phúc của Chu Tiểu Vân 25.12.2013 Comments: 9
12
0
Rate This
Từ đó, bạn nhỏ Chu Tiểu Vân bắt đầu cuộc sống học sinh vui vẻ của mình. Hàng ngày, Vương Tinh Tinh sẽ đến sớm rủ cô cùng đi học, lúc tan học cả hai cùng ra về. Đại Bảo vô cùng vui vẻ, tan học không thấy bóng dáng.
Khai giảng được hai ngày, Chu Tiểu Vân ngoài ý muốn gặp một người: Ngô Mai.
Ngô Mai học ở lớp 1-1, thấy Chu Tiểu Vân thì trách cô hại cô bé phải đi học sớm: “Đại Nha, đều tại cậu đấy. Chúng mình đủ tuổi mới phải đi học. Lần trước, cậu đến nhà tớ chơi, mẹ tớ nghe nói cậu xin đi học sớm nên bắt tớ phải đến trường sớm. Tớ ở nhà mỗi ngày chơi vui vẻ biết bao, giờ phải dậy sớm đi học, đều tại cậu…” Đằng sau là mười nghìn từ oán giận tự động lược bớt.
Nhưng mà, Ngô Mai trời sinh vừa nói xong đã ném ra sau đầu, tính tình thẳng thắn, oán trách xong lại vui vẻ, tan tiết chạy qua chơi với Chu Tiểu Vân.
Thường xuyên chơi cùng nên Ngô Mai ngây thơ khả ái và Vương Tinh Tinh hoạt bát lắm lúc hơi ngốc nghếch cũng kết thành bạn tốt. Đến lúc này, giữa ba người hình thành tam giác tình bạn.
Trong ba người, Chu Tiểu Vân là một hũ nút không thích nói chuyện, bình thường bạn nói ba câu, cô mới đáp lại một câu. Bù lại, Ngô Mai nói nhiều, Vương Tinh Tinh cũng hay nói, hai người thường xuyên nói tới nói lui rất náo nhiệt. Chu Tiểu Vân vừa vặn đảm nhiệm vai trò người lắng nghe tốt nhất, đồng thời là người giải quyết mâu thuẫn giữa hai người.
Chu Tiểu Vân cảm giác cô không thể ngây thơ đơn thuần giống như những đứa trẻ bình thường khác. Cô hạn chế nói chuyện, sợ rằng một lúc nào đó buột miệng sẽ nói ra những lời không thích hợp. Vì thế, hình thành thói quen ở nhà và ở trường học của cô, có thể giải quyết trong hai câu, tuyệt đối không nói sang câu thứ ba, triệt để quán triệt nguyên tắc “Im lặng là vàng”.
Cha mẹ cô không để ý tới Chu Tiểu Vân sau khi khỏi bệnh càng ngày càng ít nói, trái lại cảm thấy đó là con gái lớn hiểu chuyện và nghe lời. Trong nhà có Đại Bảo và Nhị Nha đã đủ ầm ĩ. Sự yên tĩnh của cô không quá gây chú ý.
Chu Tiểu Vân nói chuyện phiếm mấy câu với Phương Văn Siêu, chậm rãi chuyển đề tài tới tiết học nhạc hôm nay: “Thầy Phương, tiết nhạc hôm nay thầy dạy chúng em bài hát đó rất hay, em thích lắm. Bây giờ em thuộc cả bài rồi, em hát cho thầy nghe nhé?”
Chu Tiểu Vân tự tin khiến Phương Văn Siêu thưởng thức. Anh vui vẻ đồng ý, còn đề nghị đệm nhạc cho cô. Cô cầu còn không được, liên tục nói vâng.
Phương Văn Siêu lấy đàn của mình ra, ngón tay trắng trẻo thon dài linh hoạt lướt trên phím đàn, tiếng đàn du dương trầm bổng vang lên. Chu Tiểu Vân cất giọng hát còn non nớt, hát bài hát hôm nay mới được học: Trong vườn hoa, dưới hàng rào tre, em trồng thêm một khóm hoa hồng…
Hết một bài, Phương Văn Siêu vui vẻ kéo thêm một bản nhạc dài khác. Chu Tiểu Vân nghe mê mẩn, không biết là vì tiếng đàn hay thích sự vui vẻ thoải mái của thầy.
“Bốp bố bốp, “ Chu Tiểu Vân kích động vỗ tay: “Thầy Phương, thầy kéo đàn acordion thật dễ nghe. Hôm nay, trong tiết nhạc, em đã bị tiếng đàn của thầy mê hoặc. Sau khi tan học, em lo lắng mãi, quyết định đánh bạo đến tìm thầy. Em rất thích đàn acordion, thầy xem có lúc nào rảnh rỗi dạy em chơi đàn acordion được không ạ? Em xin hứa sẽ học thật nghiêm túc.”
Chu Tiểu Vân rốt cuộc nói nên lời, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Phương Văn Siêu.
Phương Văn Siêu ngẩn người, hơi bất ngờ, không nghĩ mục đích Chu Tiểu Vân đến đây vì cái này. Suy nghĩ một lúc, anh chỉ có một mình, thời gian rảnh cũng có, nhưng mà…
“Thầy ơi, em xin thầy, thầy đồng ý đi mà. Em không làm mất nhiều thời gian của thầy đâu. Mỗi ngày, sau khi tan học, thầy dạy em nửa tiếng là được. Em thực sự quá thích đàn acordion. Nếu thầy bận sửa bài hay là em sửa giúp thầy, hoặc em giúp thầy làm mấy việc lặt vặt, sau này việc quét nhà, đổ rác thầy để em làm cho. Thầy thấy được không ạ?”
Đôi mắt to tròn của Chu Tiểu Vân sáng ngời. Trong nháy mắt Phương Văn Siêu bị cô bé này thu hút, nhất thời không nói được gì. Trong lòng anh bùi ngùi cô bé này lớn lên chắc chắn rất xinh đẹp, không biết hấp dẫn bao nhiêu chàng trai đây.
Thấy Phương Văn Siêu ngơ ngác nhìn mình không nói tiếng nào, Chu Tiểu Vân cho là thầy không đồng ý, ủ rũ đứng lên: “Quên đi, em biết yêu cầu của mình khiến thầy khó xử. Em phải về rồi.” Nói xong chậm rãi xoay người bước về phía cửa.
“Chờ một chút, Chu Tiểu Vân, thầy chưa nói là không đồng ý mà.”