Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 241 : Chơi xuân (1)

Ngày đăng: 04:57 19/04/20


Xuân về hoa nở, chuyện hạnh phúc nhất chính là nhà trường tổ chức đi chơi xuân, lúc cô Diệp tuyên bố tin vui này trên lớp, tiếng hoan hô như lật tung nóc nhà.



Cả ngày chỉ học tập rất nhàm chán, đi ra ngoài du xuân về ý nghĩa thì là học ngoại khóa một ngày nhưng được chơi, ăn ngon ở ngoài, nói chuyện phiếm với các bạn, chụp ảnh vân vân.



Nói chung là học sinh không ai không thích chơi xuân. Đóng mười nguyên tiền xe? Không thành vấn đề, gọi là có chút đóng góp.



Chu Tiểu Vân và Thiệu Sắc Vi làm lớp trưởng, lớp phó đương nhiên đứng ra thu tiền, các học sinh nộp tiền rất nhanh, không thấy ai kéo dài thời gian không chịu nộp.



Lúc thu tiền còn xảy ra chuyện ồn ào. Chu Tiểu Vân phụ trách ghi họ tên, Thiệu Sắc Vi phụ trách thu tiền, phân công rất rõ ràng, ai ngờ lúc thu tiền xong đếm lại tiền thì phát hiện ra một tờ năm mươi nguyên giả.



Vẻ mặt Thiệu Sắc Vi chán nản, phải biết rằng tiền này là chính mình phụ trách thu, lúc bận rộn loạn quá thu phải tiền giả, rõ là đen đủi.



Chu Tiểu Vân soi tờ năm mươi nguyên giả kia dưới ánh mặt trời quan sát cẩn thận, phát hiện tờ tiền giả này thực sự rất giống, cảm giác so với tiền thật không kém bao nhiêu, thiếu sự cảnh giác, không xem xét cẩn thận dưới ánh mặt trời chắc chắn không phát hiện được.



Chu Tiểu Vân thấy dáng vẻ Thiệu Sắc Vi buồn rầu an ủi: “Chúng mình hỏi các bạn trong lớp một câu đi, chưa biết chừng người nộp cũng không biết tiền mình đóng là tiền giả. Tớ nghĩ hẳn là không phải cố ý nộp đâu.”



Sắc mặt Thiệu Sắc Vi dễ nhìn hơn một chút, đi cùng Chu Tiểu Vân đứng trên bục giảng nói ra sự việc. Nộp tờ năm mươi nguyên cũng chỉ có bốn năm người, chốc lát sau mấy bạn học đều đi tới.



Từng người từng người phân biệt, có điều, ai có thể nhớ rõ tờ tiền mình nộp trông như thế nào. Mấy tờ tiền này nhìn cũng không khác nhau lắm? Cuối cùng có một nam sinh mặt mụn tên là Trương Vĩ nói: “Tờ tiền này hình như là của tớ.”




Lưu Lộ nghe nói Chu Tiểu Vân chưa ăn cơm sáng vội đem đồ ăn vặt mình mang theo: “Chu Tiểu Vân, tớ mang theo nhiều đồ ăn ngon lắm, cậu ăn một chút đi! Không ăn cơm thì chịu sao được! Nghe nói ngồi xe tận hơn một tiếng cơ!”



Địa điểm du xuân ở một vùng nông thôn trong huyện, hình như là bia mộ của tám mươi hai liệt sĩ. Thời kháng chiến Nhật anh dũng hi sinh nên tên của tám mươi hai chiến sĩ được mai táng ở địa phương, hoạt động này rất có ý nghĩa giáo dục.



Chỉ đường đi rất xa, nhà trường phối hợp với đơn vị giao thông công cộng thuê hơn mười chiếc xe buýt chuyên đưa đón. Xe buýt đang đỗ trong sân trường xếp thành một hàng dài rất hoành tráng.



Chu Tiểu Vân nghĩ tới đã thở dài: “Tớ cũng mang theo một đống đồ ăn, nhưng không dám ăn! Tớ say xe, sợ nửa đường lại nôn ra!”



Trịnh Hạo Nhiên nói chen vào: “Nghe nói bụng rỗng mà ngồi xe càng dễ say xe hơn đấy!”



Có chuyện như vậy sao?



Chu Tiểu Vân nghi hoặc nhìn về phía Lưu Lộ, Lưu Lộ nhún nhún vai: “Tớ cũng không biết đâu, tớ ngồi xe đâu có bị say.” Cuối cùng Lý Thiên Vũ cũng có cơ hội nói chuyện: “Tớ đã từng nghe nói, không ăn cái gì mà bị say xe càng khó chịu, muốn nôn cũng không nôn được gì.”



Thật quá kì lạ, Chu Tiểu Vân không biết chuyện Lý Thiên Vũ và Trịnh Hạo Nhiên nói là thật hay giả, có điều, hình như bụng đang đói. Hay là thừa dịp chưa xuất phát ăn một chút? Chu Tiểu Vân mở túi của mình lấy bánh mì và nước chanh ra.



Lưu Lộ ngửi thấy mùi thơm từ thức ăn của Chu Tiểu Vân cũng bắt đầu thèm ăn, lấy đồ ăn vặt ra ăn cùng cô.