Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 249 : Làm khách (1)

Ngày đăng: 04:57 19/04/20


Rạng sáng hôm sau, Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo dậy thật sớm đạp xe đến trường. Lúc sắp đi Đại Bảo vẫn còn đang ngáy khò khò ở trên giường!



Chu Tiểu Vân rất bội phục Đại Bảo sống “vô tâm vô phế” (không tim không phổi) nhưng cũng kiên định hơn so với người khác, gây họa xong còn có thể ăn ngon ngủ tốt đúng là hiếm thấy. Đại Bảo ở nhà thêm mấy ngày sang tuần tới có lẽ cũng phải lên trường.



Cuối cùng Chu Tiểu Vân cũng bớt lo lắng, dọc đường đi cười cười nói nói với Tiểu Bảo dường như ngay lập tức đã đến trường rồi. Thật kì lạ, đường vẫn dài như vậy, tại sao hôm nay cảm thấy đạp xe một lát đã tới? Xem ra, vì mấy năm nay đến trường tan học đi nhiều quá mà quen thuộc.



Không kịp cất xe vào phòng trọ, hai chị em dứt khoát mang xe gửi trong sân trường. Chỗ để xe của trường cấp ba Anh Minh cực lớn, học sinh ngoại trú rất nhiều người đi xe đạp, bãi xe có thể chứa mấy trăm chiếc xe.



Nhắc tới cũng khéo, khóa kỹ xe đạp, đầu vừa ngẩng lên đã nhìn thấy Lý Thiên Vũ và Lưu Lộ đạp xe đến. Chu Tiểu Vân đứng bên cạnh đợi Lưu Lộ dựng xe, hai người vai kề vai đi tới phòng học, phía sau đương nhiên là Lý Thiên Vũ.



Lưu Lộ hỏi Chu Tiểu Vân về chuyện của Đại Bảo, cuối cùng hâm mộ nói: “Nếu như tớ có anh trai như vậy thì thật là tốt!” Cảm giác có anh trai che chở thực sự khác biệt.



Lý Thiên Vũ kháng nghị nói: “Lưu Lộ, em nói lời này thật không có lương tâm? Không phải anh vừa nghe thấy em bị người ta bắt nạt là xông lên đánh tên nhóc con Cố Vạn Bảo kia à? Em còn chê anh không phải là anh trai tốt à!”



Lưu Lộ liếc cậu ta một cái: “Em nói là anh ruột, anh chỉ là anh họ của em, không giống nhau có biết không hả.”



Chu Tiểu Vân cười nhìn hai người đấu võ mồm, nói Lưu Lộ và Lý Thiên Vũ là anh em họ thật ra cũng không khác anh em ruột là mấy. Từ lúc Lý Thiên Vũ vào thị trấn đi học vẫn luôn ở nhà Lưu Lộ, đã nhiều năm. Đổi lại là nhà khác chưa biết chừng đã sớm đuổi Lý Thiên Vũ đến trường ở trọ, là do cậu của Lý Thiên Vũ rất thương yêu Lý Thiên Vũ vẫn đối xử với cậu ta như con trai mình, tình cảm với Lý Thiên Vũ mới tốt như vậy .




Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân có ấn tượng rất tốt với Lưu Lộ, con gái trong thị trấn nhã nhặn lễ phép, nói chuyện lễ độ chu đáo, luôn miệng “Chú” “Dì”, lại rất xinh đẹp, đặc biệt khiến người ta yêu thích.



Đại Bảo vẫn đi theo phía sau, mắt nhìn chằm chằm Lưu Lộ luyến tiếc rời đi. Từ lúc cậu lên cao đẳng thể thao, chỉ có năm thứ nhất lúc đi tìm Chu Tiểu Vân mới tình cờ gặp Lưu Lộ hai lần, gần một năm nay không gặp em ấy, nhìn em ấy hiện tại càng ngày càng xinh đẹp thật khiến người ta động lòng không dứt.



Mười tám tuổi thời kì yêu đương của nam sinh đây…



Chu Tiểu Vân đem mọi cử động của Đại Bảo nhìn ở đáy mắt, tìm một cơ hội để ngăn Đại Bảo: “Này, kín đáo chút!” Trông cặp mắt nhìn chằm chằm kia, không sợ khiến Lưu Lộ bị dọa sao.



Cuối cùng Đại Bảo cũng thu liễm lại một chút. Tiểu Bảo rất thông minh, vừa nhìn liền đoán ra anh Đại Bảo có điểm không thích hợp. Nghĩ thầm thì ra anh Đại Bảo thích chị Lưu Lộ, ha ha! Ánh mắt thật khá!



Lúc ăn cơm tối, Triệu Ngọc Trân làm riêng mấy món đồ ăn, Lưu Lộ vừa ăn vừa khen: “Dì à, tay nghề của dì thật tốt, làm đồ ăn rất ngon, trách không được Chu Tiểu Vân lớn lên trắng trẻo xinh đẹp như vậy, nhất định là do thường được ăn cơm dì làm.” Nói một hồi dỗ Triệu Ngọc Trân rất vui vẻ.



Chu Tiểu Vân rất vui khi thấy bạn mình đến chơi được người trong nhà hoan nghênh, thấy Lưu Lộ ở nhà mình tự nhiên thoải mái cô càng vui hơn. Thảo nào hai người có thể trở thành bạn tốt, trên phương diện nào đó tính cách cũng rất giống nhau, nói thí dụ như: nói ngọt này, lễ phép này, biết nói chuyện, không tùy tiện này, khiến mọi người yêu thích này…



Được rồi, không kể nữa, cứ tự biên tự diễn như thế cơm không ăn nổi nữa bây giờ.