Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 259 : Vì sao ưu tú như vậy
Ngày đăng: 04:57 19/04/20
Kì nghỉ hè nhàn nhã thoáng cái đã qua, lại sắp đi học.
Đại Bảo ở nhà sớm đợi đến mức không nhịn được, hai ngày trước đã mang quần áo lên trường.
Chu Tiểu Vân cùng Tiểu Bảo thu dọn mọi thứ xong, Chu Quốc Cường lái xe chở bọn nhỏ vào thị trấn, thuận tiện nộp tiền thuê nhà nửa năm tiếp theo. Ông Tăng ở chung với hai đứa bé một thời gian dài, rất thích hai đứa trẻ hiểu chuyện, tán gẫu mấy câu với Chu Quốc Cường.
Mùa hè là mùa buôn bán ế ấm, Chu Quốc Cường không bận, khó có dịp lòng thanh thản ngồi xuống hàn huyên cùng ông Tăng.
Chu Tiểu Vân dẫn Tiểu Bảo lên tầng trên làm tổng vệ sinh phòng. Hai tháng không có người ở nên vô cùng hơi, quét rác, lau bàn, bận bịu hồi lâu.
Tiểu Bảo làm việc chịu khó có ích, khiến Chu Tiểu Vân thoải mái không ít. Chờ sau khi thu dọn xong, Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo theo cha tới nhà chú Ba ăn trưa.
Bà nội từ lúc nhận được điện thoại bắt đầu bận rộn.
Vừa khéo, hôm nay Chu Quốc Dân cũng về sớm, thấy anh hai Chu Quốc Cường đã ở vui vẻ nói chuyện với anh. Chu Quốc Dân đùa trêu: “Anh Hai, nhà chúng ta cuối cùng cũng có cán bộ.”
Chu Quốc Cường vừa nghe liền biết Chu Quốc Dân đang trêu mình vì việc trở thành kế toán thôn, cười ha ha: “Anh là cán bộ chân đất của thôn, tiền lương một năm có thể bằng tiền lương một tháng của em đã quátốt.”
Hai anh em cười cười nói nói, cả Tống Minh Lệ cũng lấy Chu Quốc Cường ra đùa: “Anh Hai, anh đừng khách sáo thế, một năm tiền lương của Quốc Dân không bằng tiền lời buôn bán một tháng của anh chị đâu!”
Chẳng lẽ vì hai chị em Chu Tiểu Vân đặc biệt thông minh sao? Chu Tiểu Vân khéo léo vừa nhìn là biết một cô bé thông tuệ. Nhưng Tiểu Bảo, trắng trẻo yếu đuối đích thực không thấy thông minh, xem ra thuộc về dạng con trai có vẻ đẹp nội tâm!
Nhìn lại chồng mình Chu Quốc Dân, so sánh với Chu Quốc Cường đen hơn thô ráp hơn, Tống Minh Lệ thấy lạ, sao bác Hai dạy dỗ con cái đứa nào cũng ưu tú như vậy.
Tống Minh Lệ không nhịn được hỏi: “Anh Hai, thành tích Đại Nha ở cấp hai đều là số một số hai, thành tích Tiểu Bảo cũng tốt như vậy, nghe nói Đại Bảo hiện tại ở trường cao đẳng thể thao cũng rất tốt. Bình thường anh dạy dỗ các cháu thế nào! Nói ra cho em học tập học tập với.”
Chu Quốc Cường bị hai câu của Tống Minh Lệ làm cho suýt nữa phụt bia ở trong miệng ra. Vất vả mãi ông mới uống xuống được chỗ bia đó, cười nói: “Thím Ba của bọn nhỏ à, không phải là em lấy anh ra khai đao chứ! Anh chỉ học hết lớp sáu, việc này không phải em không biết, tụi nhỏ học bài gì làm bài gì anh đều chưa thấy qua, nói gì đến dạy dỗ hay giáo dục. Anh có thể đưa tiền lãi cho các con học hành đã là tốt lắm rồi. Em là giáo viên chuyên ngành giáo dục. Nói học tập anh chẳng phải cười anh sao!”
Hai vợ chồng Chu Quốc Cường chưa từng đưa ra bất cứ yêu cầu gì với việc học của các con, mỗi lần các con cầm giấy khen về nhà sẽ vui vẻ vỗ vỗ vai con là xong chuyện, hồi bé thành tích của Đại Bảo không ra gì cũng chưa bao giờ lo lắng.
Đơn giản mà nói, bốn anh em nhà học Chu đều thuộc loại hình “nuôi thả” —— tự mình muốn học bao nhiêu, định học đến đâu, có thể học thế nào thì bấy nhiêu.
Đáp án lần này nằm trong dự đoán của Tống Minh Lệ, lại làm cho chính tai cô nghe được càng thêm than thở.
Nếu chẳng quan tâm sao bọn nhỏ đều ưu tú như vậy chứ!
Thật khiến con người ta tâm lý không thăng bằng mà! ! !!