Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 262 : Anh em đồng lòng

Ngày đăng: 04:57 19/04/20


Ngày đầu tiên khai giảng, trong lòng Chu Tiểu Vân không yên luôn cau mày, Lưu Lộ thoáng cái nhìn ra có gì đó không đúng, hỏi Chu Tiểu Vân: “Hi, sao ngày đầu tiên đi học đã sầu mi khổ kiểm (~ mặt ủ mày ê) thế này, một tháng nghỉ ở nhà chưa nghỉ ngơi đủ à!”



Chu Tiểu Vân kể lại việc bà nội bị bệnh, cuối cùng than thở: “Chiều hôm nay hẳn là có kết quả, giờ tớ đang rất lo lắng!”



Lưu Lộ “A” một tiếng: “Bà nội cậu nằm ở bệnh viện huyện nhỉ, mẹ mình làm y tá trưởng khu phòng bệnh ở bệnh viện đó đấy!”



Như nhắc mới nhớ, Chu Tiểu Vân cũng nhớ ra, không phải mẹ Lưu Lộ làm y tá trưởng bệnh viện huyện à? Nếu bà nội nằm viện chưa biết chừng sau này còn phải nhờ đến mẹ Lưu Lộ!



Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ chụm đầu vào nhau thì thầm to nhỏ.



Buổi trưa hai vợ chồng Chu Quốc Cường Chu Quốc Phú đến bệnh viện, vợ chồng Chu Phương hai tiếng sau cũng đến. Chu Quốc Dân xin nghỉ một ngày một mực ngồi ngốc ở trong viện, chỉ có Tống Minh Lệ bởi vì khai giảng vô cùng bận rộn, không có cách nào xin nghỉ vắng họp.



Khi kết quả kiểm tra được đưa ra, tim mọi người đứng trong phòng làm việc như sắp nhảy ra khỏi họng.



Nhìn miệng bác sĩ hết mở lại đóng nói ra tin tức làm cho mọi người đều rét lạnh: Là u, ở mặt trên gan, đã là giai đoạn 2 tiếp cận giai đoạn cuối, nhất định phải mau chóng phẫu thuật. Nếu tiếp tục kéo dài e rằng sẽ chuyển sang giai đoạn cuối, đến lúc đó phẫu thuật đã quá muộn.



Chu Phương nghe xong lập tức khóc oà lên, Ngô Hữu Đức đứng bên cạnh thấp giọng an ủi vợ. Ba anh em Chu Quốc Cường trong lòng run lên, sắc mặt từng người khó coi, như sấm sét giữa trời quang khiến mọi người trong chốc lát không phản ứng kịp.



Bác sĩ đã quen nhìn phản ứng của gia đình bệnh nhân, dặn mọi người bàn bạc kĩ, nếu đồng ý phẫu thuật thì nộp viện phí, bệnh viện sẽ nhanh chóng sắp xếp ca phẫu thuật.



Chu Quốc Cường không biết mình ra khỏi cánh cửa kia như thế nào, trong giây phút đó đột nhiên ông cảm bước chân nặng như đeo chì. Nhìn sang bên cạnh Chu Quốc Phú và Chu Quốc Dân, tình huống giống ông. Mắt Chu Phương hồng hồng, không biết nói gì.
Chu Quốc Cường nhún nhường không được đành phải nhận lời.



Kế tiếp bốn anh em bắt đầu bàn xem nên giải thích tình hình với bà nội và vấn đề trông nom thế nào.



Bên này hai người Thẩm Hoa Phượng và Triệu Ngọc Trân ở trong phòng bệnh bồi bà nội nói chuyện phiếm, bà nội thấy sắc mặt hai người không đúng truy hỏi cuối cùng mình bị bệnh gì.



Triệu Ngọc Trân khó xử, nói với bà thế nào đây? Giấu giếm cũng không thể gạt mãi được, dù sao cũng phải làm phẫu thuật!



Thẩm Hoa Phượng gánh vác trọng trách khuyên nhủ, uyển chuyển nói một phần lời của bác sĩ cho bà nội nghe. Chỉ nói có một cái nhọt nhỏ, làm tiểu phẫu là có thể lấy nhọt ra, không có gì đáng ngại. Về phần cái gì sắp đến giai đoạn cuối, làm phẫu thuật có một tỷ lệ mạo hiểm nhất định thì một câu cũng không dám nói.



Ngay cả thế này cũng đủ khiến bà nội khiếp sợ, lão lệ tung hoành. Người già luôn ôm một cảm giác sợ hãi với động dao phẫu thuật, bà nội cũng không ngoại lệ, la hét đòi về nhà không mổ.



Đúng lúc bốn anh em đến cửa, thấy bà nội bị kích động lập tức bước lên phía trước khuyên.



Chu Quốc Phú biết là Thẩm Hoa Phượng lắm miệng lườm vợ một cái, người đàn bà lắm mồm này, lời này có thể tùy tiện nói sao?



Thẩm Hoa Phượng bị Chu Quốc Phú lườm trong lòng cũng không thoải mái, kéo Triệu Ngọc Trân đi ra, thấp giọng oán giận: “Nhìn đi, chúng ta làm vợ đâu dễ. Không nói thì bị cho là giấu giếm sự thật; lúc nói, kết quả là trách chị. Xem ra chúng ta làm vợ bình thường chỉ coi là một nửa người nhà, đến thời điểm này sẽ biến thành người ngoài, nói gì cũng sai.”



Triệu Ngọc Trân tràn đầy đồng cảm gật gật đầu