Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 264 : Các con dâu
Ngày đăng: 04:57 19/04/20
Bà nội vào phòng giải phẫu tròn bốn tiếng, ca phẫu thuật mới kết thúc.
Vẻ mặt bác sĩ mệt mỏi nói cho ba anh em Chu Quốc Cường ca phẫu thuật rất thành công, kế tiếp nằm viện và phối hợp trị liệu chắc sau này không có trở ngại gì lớn.
Mấy người con cả trai cả gái kích động thiếu chút nữa rớt nước mắt, cảm ơn bác sĩ rối rít. Chỉ cần bệnh của bà cụ có thể chữa tốt, tiêu bao nhiêu tiền cũng đáng!
Thẩm Hoa Phượng nghĩ thầm cuối cùng tiền phong bì không đưa không.
Việc tiếp theo chính là mỗi ngày truyền nước uống thuốc kiểm tra, bốn anh em cắt cử chia lượt ở trong phòng bệnh đợi. Chu Phương bảo Ngô Lỗi đợt này qua nhà họ hàng ở, trên cơ bản mỗi ngày đều ở lại bệnh viện.
Ban ngày Chu Quốc Cường bận buôn bán giao hàng, buổi tối lại đến gác đêm, qua mấy ngày, râu ria xồm xàm tiều tụy một vòng lớn.
Triệu Ngọc Trân thấy chồng mệt như vậy rất thương: “Ba nó à, em thấy buổi tối anh đừng đi nữa! Ban ngày có cô Út ở đó coi chừng, sau này tối để em đi là được. Anh đừng đi đi lại lại quá nhiều, ngọn nến đốt hai đầu cháy rất nhanh!”
Chu Quốc Cường phản bác: “Đó là mẹ ruột của tôi, có mệt cũng phải đi trông.”
Triệu Ngọc Trân bị nghẹn nói không ra lời, tức giận nói: “Được được được, anh là người con có hiếu anh muốn tỏ lòng hiếu thảo, vậy anh cứ mỗi ngày vội vã thế đi. Chờ ngày nào đó anh mệt gục xuống cả nhà này cũng tuột dốc theo!”
Càng nói càng tức giận, càng nghĩ càng đến ức, Triệu Ngọc Trân lén lau nước mắt.
Chu Quốc Cường lập tức mềm lòng, liên tục nhận lỗi: “Chẳng qua anh sốt ruột quá nên giọng điệu mới nặng chút thôi, mình đừng giận anh. Anh xin lỗi mình.” Câu cuối cùng còn dùng giọng kinh kịch eo éo quái dị kéo dài âm.
Bà nội nói chuyện còn yếu: “Aizz, bà già này lại gây thêm phiền phức cho các con, mấy đứa bận như thế còn phải đến chăm mẹ…” Nói xong nghẹn ngào nước mắt lăn dài.
Chu Quốc Cường ngồi xổm bên giường lau nước mắt cho bà cụ, trong lòng ê ẩm: “Mẹ, lúc này mẹ nói gì thế? Chẳng phải đánh vào mặt tụi con à!”
Chu Quốc Dân cũng nói: “Mẹ, mẹ cứ nghỉ ngơi, dưỡng tốt thân thể là được có thế bọn con mới yên tâm.”
Bà nội nhìn từng gương mặt đứng trước giường cảm động lắm.
Bên cạnh trên giường bệnh cũng là một bà cụ, thấy bên này con trai con gái đứng xung quanh giường rất hâm mộ, lúc rảnh nói với bà nội: “Bà là người có phúc khí đó, sinh bệnh con trai con gái con dâu đều đến cùng bà. So với bà tôi kém xa, cái thằng con không nên thân của tôi không chịu bỏ tiền thuốc men, nằm viện vẫn là con gái tôi bỏ tiền.”
Nói đến đây tinh thần bà kia thoáng cái tỉnh táo: “Ai nói không phải chứ, tôi không chỉ được hưởng phúc của con cái, còn có phúc của con dâu. Bà xem, đây chính là con dâu vợ thằng cả nhà tôi!”
Khuôn mặt Thẩm Hoa Phượng tươi cười trò chuyện vui vẻ với hai bà cụ. Biết rõ bà cụ cố ý nói lời này nịnh hót mình Thẩm Hoa Phượng vẫn có chút thoải mái, trong ba con dâu chẳng phải chỉ có một mình bà đến bệnh viện bồi mẹ sao?
Triệu Ngọc Trân ở nhà mãi cũng không được, buổi trưa cơm nước xong cũng tới bệnh viện, bảo là muốn đổi cho Thẩm Hoa Phượng về nhà nghỉ ngơi. Nhún nhường một phen, Thẩm Hoa Phượng thong thả về nhà. Tống Minh Lệ nghe nói xong cũng xin nghỉ đến hai buổi chiều đến, nghĩ thầm cùng là con dâu, lúc này không thể để bà cụ soi mói được. Cũng may Chu Phương nghỉ ngơi hai ngày khôi phục tinh thần lại chạy tới bệnh viện.
Bà nội thương yêu con gái oán trách nói: “Sao con không ở nhà thêm hai ngày!”
Chu Phương cười cười, khó nói rằng mình không yên lòng, sợ mấy chị dâu chăm mẹ không tốt, không có kiên nhẫn hầu hạ không chu đáo!