Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 278 : Tiễn biệt

Ngày đăng: 04:57 19/04/20


Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo muốn ở nhà với Đại Bảo thêm mấy ngày cũng không được, hai người phải đi học! Sau khi biết tin tốt của Đại Bảo, nguyện vọng vào cấp ba của Tiểu Bảo ít được quan tâm hơn. Dù sao mục tiêu của Tiểu Bảo chỉ có một, đó chính là trường cấp ba Anh Minh.



Chu Tiểu Vân cổ vũ Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, cố gắng thi vào top mười, đến lúc đó học phí được miễn hoàn toàn!” Năm đó Chu Tiểu Vân thi được hạng nhất!



Tiểu Bảo cười ha ha nói: “Chị, chị yên tâm, em sẽ cố gắng hết sức.” Thấy vẻ mặt Tiểu Bảo tự tin, Chu Tiểu Vân cảm thấy vô cùng vui mừng.



Đại Bảo ra khỏi nhà sống là bước quan trọng nhất, như vậy kế tiếp đến lượt mình và Tiểu Bảo! Cô tràn đầy lòng tin, chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt!



Lưu Lộ nghe chuyện của Đại Bảo thì kinh hỉ (ngạc nhiên+ vui mừng), hai mắt mở to: “Oa, Chu Tiểu Vân, anh trai cậu thật lợi hại!” Trong mắt học sinh vận động viên giống như là chuyện vô cùng tốt!



Chu Tiểu Vân liếc nhìn Lưu Lộ, nghĩ thầm anh trai tớ vẫn có ý với cậu đấy, xem ra cậu ấy không phát hiện ra tí gì. Bình thường Lưu Lộ lanh lợi thế sao ở phương diện này lại chậm chạp như vậy! Ai, anh Đại Bảo đáng thương luôn tâm tâm niệm niệm (nhớ mong) Lưu Lộ mà!



Vừa nhắc tới Đại Bảo anh ấy xuất hiện liền. Đại Bảo cười hì hì lưng đeo túi hành lí đến lớp tìm Chu Tiểu Vân. Cô thấy anh đến tìm mình thì rất bất ngờ: “Anh, sao anh lại đến đây?” Không phải nói ngày mai mới đi sao?



Đại Bảo nhức đầu: “Ở nhà đợi rất nhàm chán, anh nghĩ vào thị trấn tìm em với Tiểu Bảo. Dù sao ngày mai mới đi, đồ đạc anh mang cả rồi. Đến lúc đó anh ngồi xe đi là được.”



Đại Bảo lưng đeo túi to thu hút rất nhiều ánh mắt của nữ sinh trong lớp, Đại Bảo ưỡn ngực, mắt ngắm Lưu Lộ đứng bên cạnh Chu Tiểu Vân. Trong lòng Chu Tiểu Vân hiểu rõ, cười nói với Đại Bảo: “Như vậy đi, anh cứ về trước, tan học em sẽ về. Tối nay em mua một ít đồ ăn lạnh, xào hai món nấu một bữa thật ngon cho hai anh em.”



Đại Bảo đáp một tiếng, lại lên tiếng chào Lưu Lộ rồi mới ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra. Sở Đình Đình chạy đến bên cạnh Chu Tiểu Vân: “Wow, Chu Tiểu Vân, đó là anh trai cậu à! Thật giỏi thật hấp dẫn nha!” Hai mắt Sở Đình Đình biến thành trái tim hồng nói.
Vé xe của Đại Bảo là tám giờ sáng, trước đó một ngày Chu Tiểu Vân đã xin phép Diệp Lan. Tuy việc học rất quan trọng nhưng không quan trọng bằng việc đi tiễn Đại Bảo, lần này rời nhà không biết bao lâu mới có thể gặp lại.



Đương nhiên Tiểu Bảo cũng xin phép nghỉ, hai chị em đúng sáu giờ tỉnh dậy. Ăn xong điểm tâm, chưa kịp xuống lầu, vợ chồng Chu Quốc Cường đều đến đây lại còn dắt theo Nhị Nha.



Đại Bảo rất bất ngờ: “Ba, mẹ, con đã nói ba mẹ không cần đi tiễn con rồi mà? Con tự mình ra bến xe ngồi xe là đến nơi, huấn luyện viên sẽ chờ con ở đó.”



Triệu Ngọc Trân cười nói: “Hôm nay mẹ nghỉ đi chợ chính, con trai mẹ đi xa chắc chắn mẹ phải tới tiễn con rồi.” Chu Quốc Cường không nói gì nhưng hiển nhiên có cùng suy nghĩ với Triệu Ngọc Trân.



Nhị Nha cười hì hì: “Anh, mấy ngày trước em đã xin phép cô giáo rồi.” Đại Bảo cảm động tới ôm em gái út một cái. Đại Bảo đi cùng cả nhà tới bến xe, một huấn luyện viên hơn bốn mươi tuổi thêm một vài tuyển thủ đã ở đó chờ cậu!



Lưng Đại Bảo đeo túi lên xe ô tô đường dài, từ phía trong cửa kính ra sức vẫy tay ra bên ngoài. Xe từ từ chuyển bánh, Đại Bảo nhìn hình bóng cha mẹ và các em càng ngày càng bé, không biết tại sao nước mắt tràn mi.



Hẹn gặp lại, ba! Hẹn gặp lại, mẹ! Hẹn gặp lại, Đại Nha! Hẹn gặp lại, Tiểu Bảo! Hẹn gặp lại, Nhị Nha! Con nhất định sẽ huấn luyện thật tốt trở thành vận động viên vĩ đại khiến mọi người được kiêu ngạo tự hào…



Nhìn xe dần dần đi xa, nước mắt Triệu Ngọc Trân vẫn cố nén cuối cùng cũng chảy ra, Chu Tiểu Vân Tiểu Bảo và Nhị Nha đều khóc. Chu Quốc Cường an ủi mọi người: “Đừng khóc, huấn luyện viên nói lễ mừng năm mới sẽ cho Đại Bảo trở về…” Nói xong viền mắt Chu Quốc Cường cũng ươn ướt.



Đại Bảo vì sao con vừa mới đi, chúng ta đã bắt đầu nhớ con rồi…