Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 280 : Ba tháng hè học thêm

Ngày đăng: 04:57 19/04/20


Trước khi nghỉ hè nhà trường đặc biệt tổ chức một buổi họp phụ huynh. Trong buổi họp, các thầy cô nói đi nói lại nhấn mạnh hết lần này đến lần khác chính là hai chữ – điểm số, điểm số quyết định tất cả.



Các phụ huynh đồng ý sôi nổi kí tên lên giấy, tỏ vẻ tất cả là do tự nguyện – tự nguyện học thêm tự nguyện nộp học phí, khó trách phải họp phụ huynh, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì học hè phải thu tiền!



Chu Quốc Cường ký xong lấy tiền từ trên người ra muốn nộp tiền. Cô Diệp cười nói: “Cảm ơn anh đã ủng hộ công tác của tôi, chỉ có điều tiền này chờ lúc học hè mới bắt đầu thống nhất thu. Hôm nay không cần nộp!”



Phụ huynh đứng bên cạnh có ý tốt cười vang (ý là không phải cười đểu), mặt Chu Quốc Cường thoáng cái đỏ bừng. Chu Tiểu Vân nhịn cười, kéo cánh tay Chu Quốc Cường đi ra.



Được nghỉ ba ngày, đương nhiên Chu Tiểu Vân phải về nhà. Về đến nhà, cô không đi đâu mấy ngày chỉ lao vào đọc tiểu thuyết, cảm thấy những ngày như vậy thật thoải mái.



Nhị Nha lười biếng làm bài tập hè, Tiểu Bảo dốc sức đảm nhiệm trọng trách phụ đạo (hướng dẫn).



Thi xong chờ kết quả, gần đây Tiểu Bảo gần như là người rảnh rỗi nhất trong nhà, Tiểu Bảo quen bận rộn bỗng nhiên không có chuyện gì để làm đúng là không quen! Cậu vui lòng đến làm thầy giáo hướng dẫn Nhị Nha làm bài tập, ôn tập kiến thức.



Chu Tiểu Vân nghĩ thầm thế này mình giảm đi không ít việc, Tiểu Bảo thật là tốt, ha ha!



Năm nay chị họ Chu Tiểu Hà đối mặt với việc phân công công tác sau tốt nghiệp, có người nói có cơ hội được giữ lại, đến lúc đó sẽ được thực tập ở nhà trẻ trong nội thành (thị trấn). Thẩm Hoa Phượng nhắc tới con gái nhà mình thường mừng rỡ cười toe toét, cha mẹ luôn thấy hãnh diện vì con cái!



Chu Tiểu Hà đến rủ Chu Tiểu Vân lên thị trấn chơi, Chu Tiểu Vân không thể tránh được nói: “Chị Tiểu Hà, không phải em không muốn đi, mà ngày mai em phải đi học hè, không có thời gian đi đâu!”
Chu Tiểu Vân cười nói: “Cám ơn đã khen!” Khoan hãy nói, cô thực sự rất ít khi mặc quần áo màu đỏ! Bộ váy màu đỏ nhạt trên người này kiểu dáng rất đơn giản tự nhiên, cô rất thích nên mới mua, mặc lên người hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.



Chu Tiểu Vân có làn da trắng mặc váy kiểu này lại càng bắt mắt. Nếu không, tại sao mấy nam sinh chơi bóng bên kia liên tiếp nhìn về phía bên này đây! Lý Thiên Vũ không có tâm trạng chơi bóng tiếp, đề nghị ra siêu thị nhỏ ngoài cổng trường mua ít đồ ăn.



Chu Tiểu Vân không muốn đi lắm, nhưng lại bị Lưu Lộ kéo đi. Lưu Lộ thấy dáng vẻ vui sướng của Lý Thiên Vũ, nghĩ thầm anh Tiểu Vũ, em đối với anh hết lòng quan tâm giúp đỡ như thế, nếu Chu Tiểu Vân vẫn không chịu để ý đến anh vậy không thể trách em nha.



Chu Tiểu Vân nói chuyện với Lý Thiên Vũ rất ít, chỉ có điều, thế này đã đủ khiến cậu mãn nguyện.



Mỗi người cầm chai nước uống đi từ trong siêu thị ra, đúng lúc đụng phải người bán kẹo hồ lô. Chu Tiểu Vân thích ăn kẹo hồ lô nhất, chua chua ngọt ngọt nhớ đến đã chảy nước miếng.



Không đợi cô mở miệng, Lý Thiên Vũ lấy tiền nói: “Cho cháu hai xiên hồ lô!” Sau đó ân cần đưa cho Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ mỗi người một xiên. Dương Phàm đứng bên cạnh quấy rối, la hét cậu cũng muốn ăn.



Lý Thiên Vũ trừng mắt: “Muốn ăn sao cậu không tự mình mua đi!” Dương Phàm nào thật muốn ăn, chẳng qua là lấy Lý Thiên Vũ ra đùa cho vui mà thôi. Mà người bán kẹo hồ lô kia lại tưởng thật, thật sự lại lấy thêm một xâu hồ lô từ trên cây gậy cao kia xuống đưa cho Dương Phàm.



Lần này Dương Phàm đúng là tự bê đá đập chân mình, rơi vào đường cùng đành bỏ tiền ra mua một xâu. Lý Thiên Vũ, Lưu Lộ và Chu Tiểu Vân không nhịn được bật cười.



Dương Phàm cầm xâu hồ lô bắt Lý Thiên Vũ giải quyết giúp hắn, Lý Thiên Vũ cười chạy mất, Dương Phàm nhanh chân đuổi theo. Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ vui vẻ ở phía sau nhìn hai người cãi nhau ầm ĩ.