Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 282 : Nhị Nha quỷ phá phách
Ngày đăng: 04:57 19/04/20
Một tuần sau, thư trúng tuyển của Tiểu Bảo được gửi đến tận tay. Hai vợ chồng Chu Quốc Cường cảm thấy năm nay nhất định là một năm may mắn của cả gia đình.
Đại Bảo vào đội điền kinh của tỉnh, Tiểu Bảo lại thi đỗ vào trường cấp ba Anh Minh với thành tích cao hơn nữa được miễn toàn bộ học phí. Một loạt tin tốt đến liên tiếp khiến Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân cả ngày tươi cười không khép miệng.
Vốn dĩ hai vợ chồng thỉnh thoảng còn ầm ĩ vì một vài mâu thuẫn nhỏ gì gì đó, hiện tại đâu còn tâm tư nhàn hạ đó. Nên liều mạng kiếm tiền cho bọn nhỏ đọc sách đi!
Không cần nộp học phí cấp ba cho Tiểu Bảo làm giảm đi một khoản chi lớn. Học phí ở trường Anh Minh năm sau lại cao hơn năm trước, so sánh với học phí năm Chu Tiểu Vân học lớp mười đã tăng lên khá nhiều.
Bây giờ cuộc sống của con người càng ngày càng chuyển biến tốt đẹp, sinh hoạt phí bọn nhỏ cũng như nước lên thì thuyền lên.
Đại Bảo đến thành phố lớn việc ăn uống đã có đội điền kinh lo, nghe nói mỗi tháng còn được phát tiền lương, khiến Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân giảm đi không ít tâm sự. Thế nhưng, Triệu Ngọc Trân vẫn lo con trai không đủ tiền tiêu, luôn muốn đưa thêm cho Đại Bảo tiền sinh hoạt phí nhiều một chút.
Hiển nhiên Chu Quốc Cường không ngăn cản, còn bảo vợ mỗi lần gửi tiền nhớ gửi nhiều thêm ký một chút.
Đại Bảo nhận được tiền lại gọi điện thoại về nói: “Ba à, con ở đây đâu có cơ hội nào để dùng đến tiền, tháng trước mẹ gửi mấy trăm nguyên con còn chưa dùng hết mà. Đừng gửi tiền cho con nữa, à từ tháng sau con bắt đầu được nhận tiền lương rồi.”
Chu Quốc Cường nói chuyện với con trai mấy câu, Triệu Ngọc Trân ở bên cạnh đợi một lúc rồi nhận lấy điện thoại nói chuyện với Đại Bảo.
Chỉ nghe thấy một chuỗi dài dong văn tự của Triệu Ngọc Trân như sau: “Đại Bảo à, mỗi ngày con ở đó có được ăn no không, muốn ăn cái gì thì đi mua mà ăn, đừng tiết kiệm đấy nhé. Không đủ tiền tiêu thì báo về nhà một tiếng, mẹ sẽ đi gửi cho con. Hai hôm nay trời nóng nhớ mỗi ngày phải tắm rửa thay quần áo đấy…”
Đầu bên kia Đại Bảo vừa nghe vừa gật đầu. Đồng đội đứng bên cạnh nghe thấy tiếng lải nhải truyền ra từ tai nghe điện thoại đều nở nụ cười. Đại Bảo vội vàng cắt ngang lời mẹ, nói thêm hai câu rồi cúp điện thoại.
Triệu Ngọc Trân ý do vị tẫn (chưa thoả mãn) nói: “Sao cúp điện thoại sớm như vậy, em còn chưa dặn dò đủ mà!”
Chu Tiểu Vân cẩn thận nằm bên cạnh con bé, nghĩ thầm ngày mai phải dậy sớm mình nên ngủ thôi.
Chỉ chốc lát sau, một cơ thể tròn vo nóng hầm hập lại dán qua đây, một tay đặt trên ngực Chu Tiểu Vân, một chân cũng gác qua người. Chu Tiểu Vân thở dài, sao lại quên mất tướng ngủ xấu của Nhị Nha chứ? Ai, chịu đựng một chút đi, có lẽ con bé ở lại hai ngày rồi về.
Đáng tiếc Chu Tiểu Vân tính sai rồi, đọc truyện tranh say sưa. Nhị Nha căn bản không chịu về. Chiều thứ bảy về nhà một ngày đến chủ nhật, Nhị Nha kiên trì ngồi lên xe đạp Tiểu Bảo lại đến.
Triệu Ngọc Trân cười nói với Chu Quốc Cường: “Đứa nhỏ nhà người ta vừa đến nghỉ hè đều trở về, nhà chúng ta thì ngược lại, khác hẳn nhà người khác. Nghỉ hè bọn nhỏ đều thích chạy vào thị trấn.”
Chu Quốc Cường cười ha ha: “Tùy bọn chúng đi. Thích ở đâu thì ở đó.”
Chu Tiểu Vân bắt đầu ngóng trông kì nghỉ hè trôi qua nhanh một chút. Con bé Nhị Nha này ngày nào cũng ngủ với cô hại cô hiện tại mỗi ngày chỉ ngủ được mấy tiếng.
Từ trước đến nay Chu Tiểu Vân ngủ không sâu, lại quen ngủ một mình, có Nhị Nha ở cạnh lật qua lật lại sao ngủ được!
Tiểu Bảo nhìn viền mắt Chu Tiểu Vân bắt đầu có vết thâm nhàn nhạt thì thương lắm, không cần nghĩ cũng biết Nhị Nha gây họa.
Tiểu Bảo nghĩ hết cách thuyết phục Nhị Nha trở về cũng không có hiệu quả, Nhị Nha cảm thấy cuộc sống trôi qua thế này thật thoải mái, đâu chịu đi. Cậu cũng bó tay, xị mặt Nhị Nha không sợ, nói dễ nghe thì con bé cười hì hì, dù sao nhất quyết không quay về.
Cũng may ba tháng học hè của Chu Tiểu Vân cuối cùng đã kết thúc. Trước khi khai giảng đương nhiên phải cho nghỉ mấy ngày để các học sinh nghỉ ngơi.
Chu Tiểu Vân như trút được gánh nặng, vội vàng cùng Tiểu Bảo đóng gói Nhị Nha mang về nhà.