Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 285 : Cấp ba ơi cấp ba à (3)

Ngày đăng: 04:57 19/04/20


Hai ngày nay Chu Tiểu Vân bị lạnh bụng. Cô thấy có chút không thoải mái, sau khi tan học vào nhà vệ sinh sắc mặt cô tái nhợt. Cô nghĩ thầm hôm nay trên đường về nhà nên ghé qua hiệu thuốc mua thuốc gì đó uống.



Lưu Lộ thấy sắc mặt cô khó coi vội vàng hỏi cô làm sao vậy.



Chu Tiểu Vân hữu khí vô lực đáp: “Đừng hỏi nữa, hôm qua lúc ngủ không biết tại sao lại đá chăn xuống đất, nửa đêm tớ lạnh quá, tỉnh lại mới kéo chăn lên giường. Sáng nay vừa tới trường học bụng bắt đầu không thoải mái, đã vô nhà vệ sinh hai ba lần rồi.” Sự việc này chỉ do ngẫu nhiên, bình thường Chu Tiểu Vân ngủ không bao giờ đạp chăn cả.



Lưu Lộ vỡ lẽ, hoá ra bị tiêu chảy, không trách được sắc mặt cô ấy tái nhợt khó coi như vậy.



Buổi trưa trên đường về nhà Chu Tiểu Vân đến hiệu thuốc gần đó mua một ít thuốc, uống thuốc xong cảm giác hình như đỡ hơn.



Đầu giờ chiều bước vào lớp, theo thói quen cô liếc mắt nhìn xung quanh, lác đác mấy học sinh trọ ở trường, còn trong các học sinh ngoại trú cô đến sớm nhất.



A? Hình như trong ngăn bàn có một bức thư? Cô nghi ngờ mở tờ giấy được gấp làm bốn kia, bên trong kín chữ. Nhìn kĩ, sao lại có mấy chữ “thích” nhỉ. Đọc hết mấy câu rốt cuộc cô xác định được đây là một bức thư tình viết cho mình!



Cô nhanh chóng lướt qua một lượt, có chút dở khóc dở cười, nhìn ra trình độ viết thư tình của vị này không tốt, vòng vo mấy câu không liền mạch, trước sau đá nhau. Ở cuối không kí tên, kết bằng một câu cực kỳ buồn nôn “Người ái mộ bạn”.



Chậc chậc, sao không có một tí gì vui sướng và kích động khi nhận được thư tình nhỉ!



Chu Tiểu Vân tự thấy có chút buồn cười, đương nhiên có một số nam sinh trong tối ngoài sáng tỏ vẻ quá hảo cảm với mình, nhưng nhận được một bức thư tình kiểu này đúng là lần đầu tiên! Ha! Coi như bổ khuyết một chỗ trống trong cuộc đời con người! Cô thuận tay nhét bức thư này vào túi sách, không để chuyện này trong lòng.



Không ngờ, từ nay về sau liên tiếp mấy ngày, mỗi ngày cô lại lấy ra từ trong ngăn bàn một bức “thư tình”, xem bút tích rõ ràng là của một người .



Như vậy, rốt cuộc nhân sĩ thần bí này là ai?
Diệp Lan chuẩn bị tìm Mạnh Phàm nói chuyện và động viên.



Hành động hai, Chu Tiểu Vân cố tình ăn trưa đến trường luôn, quả nhiên khi đến, trong lớp vừa mở cửa, chỉ có một mình Mạnh Phàm.



Mạnh Phàm lấy lý do muốn đến lớp sớm ôn bài để mượn chìa khóa lớp trong tay bạn giữ chìa, vừa mở cửa theo thói quen đi đến chỗ của Chu Tiểu Vân. Không đợi cậu bỏ bức thư trong tay vào ngăn bàn, đúng lúc này Chu Tiểu Vân đi tới cửa phòng học .



“Mạnh Phàm, cậu đứng ở chỗ tớ làm gì?” Giọng nói trong trẻo của Chu Tiểu Vân vang lên, làm Mạnh Phàm giật mình vội vàng nhét bức thư vào cặp xách của mình.



“Không có việc gì, không có việc gì!” Trời rất lạnh, Mạnh Phàm lại toát mồ hôi hột.



Chu Tiểu Vân thấy dáng vẻ cậu ta khẩn trương có chút buồn cười, nhưng lúc này ngàn vạn lần không thể chìa ra khuôn mặt tươi cười cho cậu ta, ngàn vạn lần không thể làm cậu ta tưởng rằng mình rất vui mừng khi nhận được thư tình đó.



Cô nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì là được rồi, gần đây trong ngăn bàn của tớ luôn xuất hiện vật gì đó không nên xuất hiện, hi vọng sau này không nên có nữa.”



Gương mặt Mạnh Phàm lúc hồng lúc xanh.



Chu Tiểu Vân thấy cậu ta xấu hổ lại có chút không đành lòng. Vẫn là một cậu nhóc to xác, đừng nói thẳng quá làm tổn thương tấm lòng người ta.



Giọng điệu cô hoà hoãn hơn: “Chúng ta là học sinh, phải đặt lòng ở việc học. Nên giúp đỡ quan tâm lẫn nhau, cố gắng nửa năm sau thi đỗ vào trường đại học lý tưởng, cậu nói đúng không?”



Mạnh Phàm gật đầu lia lịa, bức thư nhỏ nắm trong tay bị siết chặt không còn hình dáng, sau đó im lặng về chỗ ngồi.