Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 312 : Cuộc sống mới

Ngày đăng: 04:58 19/04/20


Chờ đến khi ra khỏi ký túc xá đã là hai giờ chiều, bụng Chu Tiểu Vân réo thầm thì.



Đi đâu ăn cơm đây? Giờ này căng tin không còn cơm nữa, đành ra quán ăn vậy.



Trước cổng Đại học N là một con đường rộng, hai bên đường đều là cửa hàng và tiệm cơm. Chu Quốc Cường chọn một nhà thoạt nhìn tương đối sạch sẽ. Có ba ở đây tất nhiên không cần cô phải đi gọi món.



Ba anh em ngồi tại chỗ cười cười nói nói, ngắm nhìn bốn phía, lúc này khá ít người còn ăn cơm, trên tường treo một tấm bảng dài, phía trên ghi tên các món và giá.



Chu Tiểu Vân tùy ý nhìn, mày hơi chau lại.



Tiểu Bảo góp lời: “Chị, đồ ăn ở đây thật đắt, ít nhất đắt gấp đôi so với chỗ chúng ta.”



Chu Tiểu Vân gật gật đầu, xem chừng mức sinh hoạt phí ở đây đắt hơn hẳn ở quê!



Đại Bảo trêu em trai em gái: “Hai em chưa nhìn qua thế thôi. Giá này làm gì đã đắt, em chỉ cần đi qua các hàng ăn lớn một chút nhìn thử menu giá có thể doạ chết người cơ. Anh từng ra ngoài ăn cơm với bạn hai lần, về sau có gọi anh cũng không dám ra nữa.”



Chu Quốc Cường nghe thấy các con bàn tán cười nói: “Muốn ăn gì cứ bảo ba, không cần xem giá.”



Ba đã mở lời, Chu Tiểu Vân, Đại Bảo và Tiểu Bảo tự nhiên không khách sáo. Một bữa cơm tốn hơn tám mươi nguyên, rốt cuộc mọi người đều ăn no.



Sau khi cơm nước xong, Chu Quốc Cường cùng Tiểu Bảo chuẩn bị ngồi xe về. Đại Bảo vì phải về đội điền kinh nên không ở chơi lâu. Chu Tiểu Vân nhìn cha, anh trai, em trai đều lên xe bus, trong lòng ngập tràn lưu luyến không muốn rời xa. Chỉ còn lại mình cô!



Nhìn xung quanh, toàn những khuôn mặt xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm làm cô hốt hoảng. Cô thấy mờ mịt không biết nên đi nơi nào.



Cuộc sống mới, đã bắt đầu sao? Không có ba mẹ bên cạnh, không có em trai em gái ở bên, không còn bạn bè thân thiết xung quanh. Cái gì cũng phải dựa vào chính mình…




Chu Tiểu Vân gật gật đầu.



Nói thật, cô không phải loại người hay nói. Với những người bạn mới quen này, chủ yếu cô chỉ lắng nghe.



Tưởng Tiêu Đan vừa lúc tương phản với Chu Tiểu Vân, rất hay nói, lúc nói chuyện cũng thấy có nhiều kiến thức.



Chu Tiểu Vân yên lặng quan sát, cảm thấy trên người cô bé này có loại tư thế oai hùng hiên ngang hiếm thấy, nói đơn giản dễ hiểu là y như thằng con trai, ha ha!



Sau khi cơm nước xong, hai người đi bộ một vòng trong sân trường.



Đi nửa tiếng chưa hết khuôn viên trường, mệt nhọc cả ngày Chu Tiểu Vân đề nghị: “Chúng ta về ký túc tắm rửa đi ngủ nhé, hôm nay bận rộn cả ngày thật mệt mỏi.”



Hai người trở về phòng thì thấy chỉ có Hoa Nhược Vũ đang ở trong đó thu dọn đồ đạc!



Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan cầm phích nước sôi mới màu hồng được phát đi lấy nước nóng, lau rửa qua rồi đi ngủ. Cô cẩn thận đặt chân ở cạnh giường, trèo lên giường của mình, sau khi nằm xuống toàn thân mỏi nhừ và đau.



Mơ mơ màng màng đang thiêm thiếp, mấy người Tiền Đóa Đóa và Doãn Dao về.



Bị đánh thức Chu Tiểu Vân nghe âm thanh líu ríu trong phòng, phát hiện rất khó ngủ được.



Ai! Đây là cuộc sống tập thể a! Thích ứng đi!



Chu Tiểu Vân yên lặng an ủi mình, thật vất vả đợi đến khi tắt đèn, nghĩ thầm chắc là các bạn đi ngủ rồi chứ! Ai ngờ sau khi tắt đèn, các nàng ấy nằm dài trên giường trò chuyện trên trời dưới đất mãi không dứt.