Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 328 : Quà sinh nhật
Ngày đăng: 04:58 19/04/20
Vì uống rượu nên tinh thần Chu Tiểu Vân rất thoải mái, số câu nói với Lý Thiên Vũ hôm nay còn nhiều hơn ba tháng trước cộng lại.
Lý Thiên Vũ đương nhiên vô cùng nguyện ý tán gẫu với Chu Tiểu Vân như vậy, nói cả đêm cũng không sao. Nhưng thời gian không còn sớm nữa, quy định trong ký túc xá nữ tương đối nghiêm ngặt, sau mười rưỡi sẽ khóa cửa không cho vào.
Lý Thiên Vũ dịu dàng nói: “Tiểu Vân, trời không còn sớm, để tớ đưa cậu về, mai tớ sẽ đến sớm chờ dưới lầu nhé!”
Chu Tiểu Vân hơi bất ngờ, vì Lý Thiên Vũ quan tâm chăm sóc mà cảm động. Chắc sợ mình về muộn sẽ gặp phiền toái nên anh mới đề nghị đưa mình về! Nếu như mong ước của anh thì dù có trễ hơn nữa cũng không muốn mình về đâu…
Đưa Chu Tiểu Vân đến dưới lầu ký túc xá, Lý Thiên Vũ chợt nhớ ra, cho tay vào túi quần, lấy ra một chiếc hộp nhỏ nhét vào tay cô: “Tiểu Vân, hai ngày nữa là sinh nhật cậu, đây là món quà nho nhỏ tớ mua bằng tiền thưởng học bổng, cậu đừng chê nhé!”
Chu Tiểu Vân ngạc nhiên, sao anh lại biết sinh nhật của mình?
Lý Thiên Vũ tỏ vẻ hối lỗi: “Là tớ mất rất nhiều công sức mới hỏi được từ chỗ Lưu Lộ đó, cậu đừng trách em ấy. Tớ không biết cậu thích thứ gì nên tới cửa hàng lưu niệm chọn đại một món, cậu cứ nhận đi, đừng trả lại.”
Nghe một tràng như vậy, cô không đành lòng lên tiếng, nếu bây giờ cự tuyệt thì không nể mặt quá rồi, thôi thì cứ nhận lấy vậy.
Lý Thiên Vũ nhìn Chu Tiểu Vân đi lên ký túc xá, lưu luyến hồi lâu mới quay người bước đi.
Thấy Lý Thiên Vũ trở về, Dương Phàm hứng thú gặng hỏi: “Sao rồi? Sao rồi? Cậu nói ra chưa? Cậu ấy phản ứng thế nào?” Dương Phàm hưng phấn, bắn liên thanh như ký giả phỏng vấn.
Lý Thiên Vũ lắc lắc đầu: “Tớ chưa nói, chỉ tặng cô ấy quà sinh nhật thôi.”
Dương Phàm đấm ngực giậm chân: “Aiz, sao lại thế, cậu có còn là đàn ông không? Chỉ có bày tỏ mấy chữ thôi mà, khó khăn như vậy sao?”
Lý Thiên Vũ thản nhiên thở dài: “Dương Phàm, cậu không hiểu đâu. Bởi cậu chưa thực sự thích một người. Tớ không phải không muốn mãnh liệt theo đuổi cô ấy, nhưng tớ sợ cô ấy sẽ vì vậy mà tránh tớ thật xa. Vất vả lắm mới được gần cô ấy một chút, tớ không muốn đem công sức từ trước tới giờ đổ xuống sông xuống bể, tớ không muốn bày tỏ khi cô ấy không có dấu hiệu gì tỏ ra thích tớ, tớ không muốn nghe thấy lời cô ấy lạnh lùng từ chối. Cậu có biết không? Tớ thà rằng cứ mãi duy trì tình trạng như thế này, nếu vậy tớ có thể thường xuyên đến tìm cô ấy, tự nhiên trò chuyện cùng cô ấy.”
Viền mắt cô hơi ướt. Bàn tay cô nhẹ nhàng mơn trớn chiếc vòng, thủy tinh lạnh lẽo tạo ra một loại xúc cảm khó có thể hình dung, tay Chu Tiểu Vân có chút run rẩy, nước mắt rốt cuộc tràn khỏi khóe mi.
Mình nên làm gì bây giờ?
Mình nên buông tất cả mà tiếp nhận Lý Thiên Vũ sao?
Mình nên buông bỏ mọi thành kiến mà tiếp nhận anh sao?
Kiếp này anh ấy rất tốt, thực sự rất tốt.
Anh ấy chăm chỉ học tập, tích cách kiên quyết, làm việc kiên định, cẩn thận săn sóc hiểu ý, tôn trọng nữ sinh, hơn hết, anh ấy còn thích mình như vậy…
Đương nhiên mình biết anh ấy thích mình, đương nhiên biết anh ấy đã tốn bao công sức để tiếp cận mình, biết anh ấy đã cố gắng lấy lòng mình cỡ nào…
Thế nhưng…
Mình có thể yêu anh ấy thêm một lần nữa sao?
Mình có thể giẫm vào vết xe đổ kiếp trước sao?
Mình có thể bỏ qua mọi oán hận trong tim ư?
Mình nên làm gì bây giờ?