Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 33 : Ngày Tết bận rộn (2)
Ngày đăng: 04:54 19/04/20
Bà chọn miếng thịt không quá nạc không quá mỡ, băm nhuyễn, trộn thêm trứng gà, một ít gừng, chút muối, nặn thành viên thịt nho nhỏ xinh xinh vừa ăn. Có người làm thịt viên cho thêm củ cải hoặc cải trắng làm nhân bên trong, ăn cũng rất ngon. Năm nay, nhà họ Chu giết lợn béo, thịt lợn nhiều, Triệu Ngọc Trân định làm nhiều thịt viên hơn, cho bọn trẻ ăn một bữa thoả thích.
Bình thường trong nhà ít khi được ăn thịt, lũ trẻ còn nhỏ thiếu thốn đủ bề. Nhìn Đại Bảo và Tiểu Bảo tranh nhau bốc tóp mỡ, bà thấy các con ăn ngon vừa vui vừa buồn. Nếu không phải nhà nghèo ít có thịt ăn, sao bọn trẻ đến nỗi ăn tham như thế? Làm mẹ, trong lòng bà không thấy vui nổi!
Vì thế, bà quyết định nặn nhiều thịt viên, cho các con ăn đã nghiền.
Đợi thịt viên nặn xong, Đại Bảo và Tiểu Bảo chạy đi chơi, chờ đống tóp mỡ trong bụng tiêu hoá hết lại chạy về, thấy mẹ đang nặn thịt viên thì rất vui. Trẻ con đứa nào cũng thích ăn thịt viên hết. Nếu tép mỡ bình thường may ra vẫn có cơ hội ăn nhưng thịt viên phải đến Tết mới có.
Vì sao trẻ con thích những ngày Tết nhất? Chỉ riêng được ăn những món ngon chúng đã thích mê tơi, chứ chưa nhắc tới, đến Tết còn có quần áo mới và tiền mừng tuổi.
Ngày hai mươi lăm tháng Chạp, anh em nhà họ Chu ăn đến nỗi miệng bóng loáng, vô cùng thoả mãn.
Sáng hôm sau, Triệu Ngọc Trân lại chuẩn bị nồi hấp bánh bao, bánh màn thầu. Những thứ này để ăn đến hết mười lăm tháng giêng, vì thế phải sang mượn nồi hấp cực lớn của nhà bác Cả. Năm ngoái phần lớn làm bánh màn thầu, rất ít bánh bao có nhân. Năm nay Triệu Ngọc Trân làm nhiều bánh bao thịt, còn dùng đường đỏ làm bánh đường hình tam giác, một nồi hấp ba tầng hơn nửa ngày mới xong.
(Giải thích một chút ha. Ban đầu ta cứ nghĩ hai loại này là một, sau tra mới phát hiện ra hơi khác một chút. Bánh màn thầu 饅頭bính âm: mántóu. Còn bánh bao tiếng Trung là 包子; bính âm: bāozi. Màn thầu có chiều rộng khoảng 4 cm, chiều dài 15 cm, mềm, đặc ruột và có mùi vị đặc trưng. Để thưởng thức bánh màn thầu, người ta đem chiên trong dầu nóng và ăn cùng với sữa hoặc hấp chín. Thông thường màn thầu không nhân, còn bánh bao có nhân ở trong. Tuy nhiên, ở một số vùng người ta không phân biệt như vậy mà màn thầu được dùng để chỉ chung cho cả loại có nhân hoặc không nhân. Nguồn: wikipedia)
Ba Chu phụ trách phần băm thịt, trộn nhân, Triệu Ngọc Trân nhanh tay nhồi bột, cán mỏng. Đại Bảo thấy trong nhà náo nhiệt, không ra ngoài chơi mà ở cạnh quấy rối. Chu Tiểu Vân muốn làm giúp nhưng thấy hai em không có người trông nên tìm cớ nhờ anh trai.
Nồi hấp nói nặng không quá nặng nhưng không hề nhẹ. Đại Bảo cao lớn thì không sao chứ Chu Tiểu Vân thở hổn hển, may mà mấy bước đã đến nơi.
Chu Tiểu Hà rót cốc nước cho Chu Tiểu Vân uống, cô uống vài hớp mới cảm thấy thoải mái hơn.
Bác gái cất bánh bao, bánh màn thầu trong nồi hấp thì thấy bên trong có hai cái bánh bao nhỏ hơn, cười hỏi một câu: “A, năm nay có hai cái bánh bao nhỏ xinh, tay ai nặn thật khéo.”
Không đợi Chu Tiểu Vân khiêm tốn, Đại Bảo lanh chanh trả lời: “Bác gái, mắt bác thật tinh tường, hai cái này là Đại Nha gói. Bánh mẹ và cha con gói lớn hơn một chút. Bánh của Đại Nha rất xinh, đến con còn không nỡ ăn.”
Thật ra, Đại Bảo thấy bánh bao thịt phải to mới ngon. Trưa nay cậu ăn liền một mạch năm cái bánh bao lớn, nếu ăn cái nhỏ chắc ăn bảy, tám cái.
Bác gái rất bất ngờ, quan sát hai bánh bao một lúc. Đúng là to bằng bàn tay trẻ con, mặt trên các nếp được xếp rất đẹp, trông đáng yêu vô cùng. Nếu không phải Đại Bảo nói, tuyệt đối không nghĩ nó là do một đứa bé sáu bảy tuổi gói.
Được bác gái khen, trong lòng Chu Tiểu Vân hơi đắc ý, nhưng cô vẫn khiêm tốn mấy câu, không hề tỏ vẻ kiêu ngoại, khiến bác gái càng thưởng thức và yêu thích.
Chu Tiểu Hà lập tức nhìn Chu Tiểu Vân bằng con mắt khác, đến giờ cô bé còn chưa biết nặn bánh bao! Chu Chí Hải thừa dịp mọi người nói chuyện không chú ý, ăn mấy cái bánh bao, vừa ăn vừa nghĩ ngon quá!