Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 395 : Đi dạo bách hóa
Ngày đăng: 04:59 19/04/20
Lý Thiên Vũ kéo Chu Tiểu Vân lại gần, ho nhẹ một tiếng cắt ngang hai người: “Em thấy, nên chọn chỗ khác ôn chuyện!”
Bên ngoài nhà ga ồn ào đông đúc, thực sự không thích hợp để tâm sự.
Đại Bảo “Ừ” một tiếng, cầm túi của Lưu Lộ đeo lên vai, kéo cô đi. Trong mắt anh không còn ai khác.
Đối với việc mình tự động rớt xuống làm phông nền, Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ đều mỉm cười. Trong mắt người yêu chỉ có đối phương, lúc này, người khác đều là dư thừa! Có thể lý giải!
Bốn người chọn một nhà hàng, gọi đồ.
Tâm trạng Đại Bảo rất tốt, liên tục gắp thức ăn vào bát Lưu Lộ. Chỉ chốc lát sau, bát cô đã chất cao như núi. Lý Thiên Vũ cũng học theo, liều mạng gắp vào bát Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân hỏi Lưu Lộ: “Lưu Lộ, cậu có thể ở mấy ngày? Mình đã chuẩn bị phòng cho cậu.”
Lưu Lộ cười nói: “Dù sao được nghỉ bảy ngày, ngày cuối cùng tớ mới về.” Đại Bảo hô to vạn tuế.
Bầu không khí nhất thời náo nhiệt hẳn lên.
Sau khi ăn xong, Chu Tiểu Vân dẫn Lưu Lộ đến phòng trọ, đưa chìa khóa cho cô, dặn cô yên tâm ở đây.
Sau đó, cô quay sang nói với Đại Bảo: “Anh, không phải anh bảo bọn anh cũng được nghỉ à? Buổi tối, về đội ngủ thì ko tiện, phòng của em để lại cho anh.”
Ngoài miệng Đại Bảo hỏi: “Vậy em thì sao?” Tay đã nhanh chóng giật lấy chìa khóa.
Chu Tiểu Vân cười nói: “Em về trường, ở phòng ký túc là được.”
Sáng tạo cơ hội cho Đại Bảo và Lưu Lộ gần gũi hơn, chưa biết chừng mấy ngày nữa sẽ… Hắc hắc, Đại Bảo, hi vọng anh nắm chặt cơ hội tốt này.
Với hành vi thức thời của em gái, Đại Bảo cảm kích đến độ phục sát đất.
Lý Thiên Vũ không tự chủ được, ý nói ra nghĩ trong lòng: “Tiểu Vân, chung quy sẽ có một ngày, anh cho em một cuộc sống tốt đẹp, em muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn mua cái gì thì mua cái đó.”
Chu Tiểu Vân dí dỏm nghiêng đầu: “Nhưng mà, em đã cảm thấy cuộc sống như hiện tại rất tốt rồi!”
Đối với cuộc sống hiện nay, cô đã thấy quá đủ. Cố gắng phấn đấu tới tương lai cùng người đàn ông mình yêu, đây là cuộc sống hạnh phúc biết nhường nào!
Trong lòng Lý Thiên Vũ, sự cảm động và thỏa mãn êm đềm chảy xuôi, có một người phụ nữ như vậy ở bên cạnh, cuộc đời này còn cần gì nữa?
Tay Lý Thiên Vũ đặt trên vai cô. Chu Tiểu Vân thuận thế tựa đầu vào vai anh.
Giữa con đường phồn hoa huyên náo, giây phút này, xung quanh tựa hồ không còn tồn tại. Chỉ có hai người thân mật dựa sát vào nhau. Người qua đường không khỏi liên tục ngoái nhìn đôi tình nhân này.
Lý Thiên Vũ không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, hạnh phúc viên mãn đã bao phủ lấy anh.
Chu Tiểu Vân cũng không nhìn bốn phía, trong mắt cô chỉ có Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ nói thầm vào tai Chu Tiểu Vân: “Nếu không phải đang ở giữa đường, anh đã hôn em.”
Mặt Chu Tiểu Vân ửng đỏ, tròn mắt lườm anh. Lý Thiên Vũ bị ánh mắt nửa yêu kiều nửa giận dữ làm cho tâm hồn nhộn nhạo, vội vàng hôn một cái lên mặt cô.
Thật vất vả đợi đến trời tối.
Lý Thiên Vũ đưa Chu Tiểu Vân về ký túc xá. Lúc này bạn cùng phòng Mạnh Tích đã về nhà nghỉ lễ, trong phòng ko còn người khác.
Tới mười giờ, Lý Thiên Vũ mới đi. Lúc gần đi, anh than thở: “Tiểu Vân, anh thực sự ko đợi nổi nữa, bao lâu nữa chúng ta mới kết hôn, sau đó đường đường chính chính ở cùng một chỗ, trong cái ổ nhỏ chỉ có hai ta. Mỗi ngày ở cạnh nhau, qua hai năm, sẽ sinh một đứa con gái đáng yêu.”
Chu Tiểu Vân bị thu hút bởi viễn cảnh tốt đẹp Lý Thiên Vũ vẽ ra, nghĩ thầm kiếp này em và anh đều khác với kiếp trước, càng thấu hiểu cách yêu bản thân, yêu đối phương. Đến lúc đó, nhất định chúng ta sẽ sống hạnh phúc…