Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 399 : Cô gái nào nghe điện thoại

Ngày đăng: 04:59 19/04/20


Chu Tiểu Vân tham gia hội thảo do trường tổ chức.



Lần trước tổ chức hội nghị kiểu này ở tỉnh này, cô đã không tham gia, nghĩ lại thấy rất xin lỗi sự tín nhiệm của Cố Cầm, lần này do trường tổ chức, đương nhiên là nghĩa bất dung từ* làm cu li miễn phí. Chủ yếu là đi theo Cố Cầm giúp sửa sang tài liệu và phát giấy tờ.



(Nghĩa bất dung từ: không thể chối từ, không thể thoái thác)



Mạnh Tích và Chu Tiểu Vân đều đảm nhiệm chức “Trợ lý”, hai người theo sau Cố Cầm.



Cố Cầm rất thành thạo việc xã giao với thầy này chuyên gia kia, Mạnh Tích cực kì hâm mộ: “Ngày nào đó nếu tớ làm được như giáo sư, tớ đã thấy đủ!”



Chu Tiểu Vân cười cười: “Cậu cứ cố gắng hết sức mình, sẽ có một ngày như thế.” Nhìn Mạnh Tích cố gắngô, Chu Tiểu Vân không khỏi tự xấu hổ vì bản thân.



Cô vẫn cho rằng mình cũng là một người có chút nghiêm túc, hóa ra nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, so với Mạnh Tích bản thân chỉ có thể dùng từ không làm việc đàng hoàng để hình dung ——



Bởi vì đại bộ phận tinh lực đều dùng ở việc viết tiểu thuyết mạng!



Sau khi kết thúc hội thảo, Chu Tiểu Vân mệt mỏi, ngồi phịch trên ghế bất động. Mà vẫn có chàng trai tự nhận là rất đẹp trai muốn xin số điện thoại.



Chu Tiểu Vân ngó, là trường ngoài, cũng là theo chân giáo viên hướng dẫn.



Chu Tiểu Vân uyển chuyển từ chối: “Không được, tôi không dùng điện thoại.” Thực ra di động ngay trong túi quần.



Chàng trai kia không tin: “Giờ còn có người không dùng điện thoại à, không phải bạn gạt tôi chứ!”



Đúng là lừa anh, anh trai à, cầu xin anh tỉnh táo được không. Con gái đã nói thế, anh nên lễ phép nói tiếng “hẹn gặp lại” chứ? Cần gì hỏi tận cùng?



Trùng hợp quá, lúc này di động đột nhiên vang lên.



Ngay trước mặt chàng trai này, Chu Tiểu Vân nhận điện thoại: “Uây, Lý Thiên Vũ à? Sao giờ anh mới gọi điện cho em…”



Đầu kia Lý Thiên Vũ vừa nghe là biết tình hình, phối hợp nói hai câu.




Chu Tiểu Vân tức giận, còn bảo tôi đợi lát nữa, có mà anh đợi ấy.



Trong cơn tức giận, cô cúp điện thoại.



Nghĩ lại, không đợi anh ta. Thức ăn đã nguội. Mình ăn trước.



Chưa ăn hai miếng, điện thoại vang lên.



Chu Tiểu Vân xem, quả nhiên là Lý Thiên Vũ gọi, ấn trả lời ở bên kia anh cười hì hì nói: “Tiểu Vân em về nhà đợi nhé, lát nữa anh sẽ về.”



Chu Tiểu Vân hừ lạnh một tiếng: “Tôi vào ngồi một lúc rồi đi, không quấy rầy anh tăng ca.”



Lý Thiên Vũ vừa nghe liền biết cô tức giận, vội vã giải thích: “Tiểu Vân, em đừng giận! Công ty bọn anh vừa tuyên bố tăng ca, quản lý ngay bên cạnh anh, anh thực sự không rút ra thời gian báo cho em. Em gọi mấy cuộc anh cũng không nghe thấy. Bởi vì di động đặt trong túi áo khoác, mà áo anh lại đặt trên bàn. Cho nên không nghe thấy, em đừng giận.”



Không tức giận mới là lạ!



Chu Tiểu Vân tiếp tục chất vấn cô gái nghe điện thoại kia là ai, ai biết Lý Thiên Vũ vội vội vàng vàng nói câu “Quản lý tới” rồi cúp mắt.



Chu Tiểu Vân trừng điện thoại một lúc.



Lý Thiên Vũ đáng ghét này! Thật thật đáng giận!



Chu Tiểu Vân tức giận lại xới thêm một chén cơm nữa.



Ai bảo lúc nổi nóng không muốn ăn cơm, lúc này nên ăn nhiều một chút, bởi vì tức giận tiêu hao khí pi (??? Nguyên gốc đấy ạ) đều cần thể lực.



Đợi tôi ăn no ăn thật no, xem anh trở về tôi có thu thập được anh không. Có người phụ nữ khác nghe điện thoại hộ anh, nhất định phải truy hỏi thật kĩ!



Chu Tiểu Vân oán hận thầm nghĩ.