Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 422 : Gặp lại bạn cũ

Ngày đăng: 04:59 19/04/20


Chu Tiểu Vân ở lại nhà Lý Thiên Vũ hai ngày.



Cô thấy không tiện nếu trước mặt người nhà Lý Thiên Vũ mà ngủ cùng phòng với anh, vì thế chen chúc ngủ chung với Lý Hân.



Lý Thiên Vũ không hài lòng lẩm bẩm nói: “Hai chúng ta đã cầm giấy hôn thú, là vợ chồng. Sao không thể ngủ cùng một chỗ! “



Chu Tiểu Vân lườm anh một cái, sau đó đi vào phòng Lý Hân. Lý Hân rất hoan nghênh chị dâu. Tuổi Lý Hân tương đương Nhị Nha, khá hiếu kỳ với sự vật mới mẻ. Cô thảo luận với Chu Tiểu Vân về tiểu thuyết mạng đâu ra đấy, xem ra cô cũng là một fan thực thụ.



Chu Tiểu Vân rất hứng thú, hàn huyên với cô mấy câu.



Lý Hân chỉ biết Chu Tiểu Vân viết tiểu thuyết online, không nghĩ tới cô chính là tác giả Chu Hàm hiện đang rất nổi tiếng.



Miệng Lý Hân há to, thật lâu không thể khép lại: “Chị dâu, bút danh của chị chính là Chu Hàm?”



Chu Tiểu Vân cười, gật đầu.



Cuối cùng Lý Hân kịp phản ứng, năn nỉ cô tặng cho cô ấy mấy quyển tiểu thuyết đã xuất bản đồng thời ký tên luôn. Tất nhiên Chu Tiểu Vân đồng ý, nói sau này sẽ gửi qua bưu điện cho cô mấy quyển.



Sau đó, Chu Tiểu Vân nếm trải cảm giác đau khổ khi bị cô út quấn quít không buông. Lý Hân không ngừng truy hỏi cái này cái kia, vô cùng tò mò với sự nghiệp sáng tác của Chu Tiểu Vân. Ban đầu, Chu Tiểu Vân còn hỏi gì đáp nấy, về sau cô bắt đầu nhức đầu.



Nếu là em gái nhà mình, cô sớm đã lạnh mặt, không để ý đến. Nhưng đây là em gái Lý Thiên Vũ, cô út – em chồng tương lai, đành phải ứng phó mấy câu. Ai, sớm biết thế đã không thừa nhận mình là Chu Hàm.



Ngày thứ hai, Lý Thiên Vũ thấy tinh thần Chu Tiểu Vân có chút uể oải, không phấn chấn thì lấy làm lạ: “Tiểu Vân, em ngủ không quen giường à!”



Chu Tiểu Vân thấy Lý Hân không ở bên cạnh mới dám nói nhỏ: “Em gái anh biết em viết tiểu thuyết, một mực hỏi bút danh của em. Em nói cho em ấy biết, kết quả bị em ấy quấn quýt nói chuyện cả đêm.”



Thảo nào, dưới viền mắt cô có vết thâm nhàn nhạt! Lý Thiên Vũ đau lòng lắm: “Đừng để ý đến con nhóc điên rồ đó, bình thường nó cực kì thích đọc tiểu thuyết. Nếu ai nhắc tới đề tài này, nó có thể nói cả ngày không dứt.”
Chu Tiểu Vân không ngờ Cố Xuân Lai còn nhớ tên mình: “Thật vinh hạnh, anh còn nhớ tôi.” Đã qua nhiều năm rồi!



Bởi vậy Cố Xuân Lai cực kì bất ngờ, liên tục ngạc nhiên: “Được đấy, Thiên Vũ, theo đuổi được Chu Tiểu Vân rồi.” Anh ta nhớ rõ từ tiểu học Lý Thiên Vũ đã thèm nhỏ dãi con nhà người ta.



Lý Thiên Vũ cười. Trung gian xảy ra rất nhiều rất nhiều việc, hình như không có cách nào kể lại tất cả với Cố Xuân Lai.



Mấy thanh niên cùng thôn đi tới: “Này, Xuân Lai, Thiên Vũ, dù sao ở nhà cũng rảnh, chơi một ván đi!”



Lý Thiên Vũ cười lắc đầu: “Tôi không đi.” Từ lúc đến trường, gần như anh không tiếp xúc với game, căn bản không nảy sinh hứng thú.



Cố Xuân Lai do dự một lúc, nói với anh: “Thiên Vũ, lúc rảnh đến nhà tôi uống rượu nhé.” Sau đó đi chơi game với nhóm thanh niên kia.



Lý Thiên Vũ gật gật đầu: “Được, hai ngày nữa tớ đến tìm cậu.”



Nhìn bóng lưng bạn tốt ngày xưa xa dần, Lý Thiên Vũ bỗng nhiên có chút buồn bã không nói nên lời. Đã từng là bạn rất thân thiết, vì xa cách quá lâu mà dần xa lạ, không biết đó có phải là cái giá người lớn phải trả không?



Chu Tiểu Vân thấy anh buồn, rất không đành lòng



Vốn dĩ, hồi tiểu học Lý Thiên Vũ và Cố Xuân Lai chơi rất thân, có điều, lên cấp hai, hai người mỗi người đi một ngả, học hai trường khác nhau. Sau đó, họ càng lúc càng xa.



Về sau, anh học cấp ba, vào đại học, ra ngoài làm việc. Mấy năm nay, anh rất ít gặp Cố Xuân Lai, cùng lắm khi về nhà chạm mặt trò chuyện mấy câu. Quỹ đạo cuộc sống khác biệt triệt để, đề tài chung càng ngày càng ít.



Lý Thiên Vũ thoát khỏi mạch suy nghĩ, cười nói với Chu Tiểu Vân: “Chúng ta về thôi!”



Quá khứ hãy để nó qua đi! Con người luôn phải nhìn về phía trước, có một số người đã định sẵn chỉ có thể đi cùng bạn một đoạn đường.