Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 51 : Nghỉ gặt (2)

Ngày đăng: 04:54 19/04/20


Tiểu Bảo với Nhị Nha ăn no, Chu Tiểu Vân dặn hai em ở nhà không được ra ngoài chạy loạn. Còn cô ra đồng gọi mọi người về ăn trưa.



Đi được nửa đường, vừa vặn đụng phải xe ba gác của Chu Quốc Cường, nhìn kĩ, Đại Bảo còn đi đẩy đằng sau.



Chu Quốc Cường tiếc bỏ xe ba bánh ra chở lúa, xe đó giữ lại để chở lợn nữa. Ông sang mượn xe ba gác nhà anh trai, một đống lúa chất cao, không nặng lắm. Chu Quốc Cường thừa sức kéo một mình, Đại Bảo ở phía sau đẩy mấy cái kỳ thực không xuất bao nhiêu lực.



Hôm nay, Đại Bảo biểu hiện rất tốt, ở dưới ruộng giúp đỡ cả buổi không lười biếng, được khen rất nhiều. Gần giữa trưa, bụng sớm đói meo, thấy cha đẩy xe lúa về nên làm bộ đi theo giúp.



Chu Tiểu Vân nói cho với cha một tiếng: “Cha, con nấu cơm xong rồi. Hai người về nhà ăn trước đi. Con ra ruộng gọi cậu và mẹ.”



“Chờ mọi người về rồi ăn, về đến nhà cha còn đổ lúa ra sân. Chắc đợi đến lúc mẹ và cậu con về mới làm xong.” Chu Quốc Cường nói xong rồi kéo xe đi.



Chu Tiểu Vân chạy đến ruộng, thấy mẹ và cậu đang ngồi uống nước. Chờ thở xong, cô mới lên tiếng: “Mẹ ơi, cậu ơi, về nhà ăn cơm thôi ạ.”



Triệu Ngọc Trân nghe thấy kéo em trai đứng dậy, không phải mang gì về, để liềm trên mặt đất để ăn cơm xong còn dùng tiếp. Ba người xách theo ấm nước về nhà.



Về tới nhà, Chu Quốc Cường vừa xong việc, bảo em vợ rửa tay ăn cơm.



Chu Tiểu Vân múc thịt và củ cải ra bát to, thấy quá ít món, sau khi được mẹ đồng ý, lại đi rán thêm năm quả trứng gà bày ra mâm.
Chu Tiểu Vân múc thịt và củ cải ra bát to, thấy quá ít món, sau khi được mẹ đồng ý, lại đi rán thêm năm quả trứng gà bày ra mâm.



Chu Quốc Cường mở chai rượu, rót cho cậu một chén. Triệu Cương liên tục xua tay: “Anh Hai, buổi chiều còn làm việc, đừng uống rượu, ăn cơm thôi. Ăn xong sớm, làm việc sớm, mấy mẫu này không ít việc.”



Chu Quốc Cường nghĩ cũng đúng, đưa bát cho vợ sới cơm.



Triệu Cương nếm một miếng thịt kho củ cải khen không dứt miệng: “Chị ơi, thực sự là Đại Nha làm sao? Đúng là nhìn không ra, tay nghề không tệ lắm.”



Triệu Ngọc Trân cười, sới thêm cơm cho em: “Còn giả được sao? Hai ngày nay bận gặt lúa, Đại Nha đỡ đần chị rất nhiều.”



Đại Bảo đang cúi đầu ăn thịt, nghe Triệu Ngọc Trân hết lời khen em gái trong lòng có chút không vui, cố ý ho một tiếng, ưỡn ngực lên. Đang bận nói chuyện với em trai, Triệu Ngọc Trân không để ý mình đã bỏ quên Đại Bảo khiến cậu rất bất bình. Chu Tiểu Vân ngồi cạnh anh nhìn thấy rõ.



Chu Tiểu Vân định cho anh đi “guốc cao”, lớn tiếng nói với cậu: “Cậu lâu lắm rồi không sang nhà cháu chơi. Cháu nói cho cậu biết nhé, bây giờ anh Đại Bảo ở nhà rất chịu khó. Cậu xem, sáng hôm nay anh ấy ra đồng làm cả buổi không hề kêu mệt. Vừa nãy còn nói thầm với cháu, chiều lại đi tiếp đấy.”



Buổi chiều lại đi? Đại Bảo cậy mạnh tới tận trưa, đang định buổi chiều đi chơi với bạn. Đầu tiên nghe em gái khen còn rất đắc ý, sau khi nghe mấy câu sau không khỏi âm thầm kêu khổ.



Triệu Cương không biết Đại Bảo trong lòng đang kêu gào thảm thiết, trước mặt hai anh chị khen cháu: “Đại Bảo năm nay mười tuổi mà nhìn vóc dáng bảo mười ba, mười bốn tuổi mọi người đều tin. Sáng nay rất chịu khó làm việc, còn khoẻ hơn em nữa.”



Đại Bảo rất thích được khen, nghe cậu nói thì trong lòng nở hoa. Lại thấy em gái ở bên cạnh phụ hoạ, đầu óc đã lâng lâng. Vì thế sau khi cơm nước xong, Đại Bảo nhịn không đi chơi, làm một trang nam nhi ra đồng làm việc.
Đại Bảo rất thích được khen, nghe cậu nói thì trong lòng nở hoa. Lại thấy em gái ở bên cạnh phụ hoạ, đầu óc đã lâng lâng. Vì thế sau khi cơm nước xong, Đại Bảo nhịn không đi chơi, làm một trang nam nhi ra đồng làm việc.



Chu Tiểu Vân ở nhà dọn bát đũa, rửa bát quét nhà, tiện thể đem cơm còn thừa cho gà mái “vất vả, công lao lớn” ăn.



Chỉ thấy cô vừa cho gà ăn vừa thì thầm: “Mau ăn đi, ăn no có sức đẻ nhiều trứng. Chúng ta được ăn trứng rán nhiều hơn.”



Nếu gà mái có thể hiểu lời cô nói, tuyệt đối không vui mừng chạy ra tranh cướp như thế đâu.



Buổi chiều Chu Tiểu Vân lại ra ruộng đưa nước lần nữa. Đại Bảo mồ hôi nhễ nhại đã khát khô cô chạy đến uống ừng ực. Thấy ánh mắt sùng bái của em, không muốn bỏ giữa chừng nên không ngừng cố gắng.



Chu Tiểu Vân cố ý mang theo một cái giỏ. Cô không quên bài tập được giao ở trường. Chỗ đã được gặt xong còn sót lại nhiều hạt lúa, thỉnh thoảng có thể nhặt được hạt mẩy. Một lúc sau, cô nhặt được hơn nửa giỏ.



Lúc này, Đại Bảo mới nhớ ra bài tập, chạy sang nhặt phụ em.



Chu Tiểu Vân thấy Đại Bảo đầu đầy mồ hôi có chút yêu thương: “Anh trai, nếu anh mệt thì ra ngồi nghỉ đi. Em nhặt hộ anh một giỏ lúa khác.”



Gương mặt Đại Bảo phơi nắng hồng rực lên, cười hì hì: “Không sao, Đại Nha, nhặt hạt lúa không tốn sức, chúng ta cùng nhau nhặt. Nếu anh mệt anh sẽ ra bờ ruộng uống nước nghỉ ngơi.”



Hai anh em vừa nói vừa cười, tay nhặt hạt lúa, miệng nói chuyện phiếm. Đến lúc đầy một giỏ, Đại Bảo xung phong nhận việc xách giỏ về, đổ vào trong túi. Xem ra, nếu nhặt hết mấy mẫu nhà mình có thể được mấy túi cơ đấy!



Chu Quốc Cường lại kéo xe về nhà, khi quay lại, trên xe có thêm hai đứa nhóc ở nhà chán quá kì kèo đòi đi theo. Tiểu Bảo nhảy xuống xe, chạy sang chỗ anh chị góp vui.



Chờ Nhị Nha loạng choạng trèo xuống, đội quân mót lúa chính thức thành lập, gồm bốn anh em nhà họ Chu, vừa không vất vả vừa chơi được. Suốt cả buổi, trên cánh đồng nhà họ tràn ngập tiếng cười.