Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 70 : Trang trí phòng riêng (2)
Ngày đăng: 04:54 19/04/20
Chu Tiểu Vân vừa nhìn đã thích màu súc vải này, rất trang nhã, chất vải cũng tốt hơn vải bông.
Bác bán vải hơn bốn mươi tuổi cười nói: “Chà, cô bé này đúng là tinh mắt. Loại vải này có chất lượng tốt, màu sắc đẹp, bán rất chạy, còn đúng một súc này thôi.”
Triệu Ngọc Trân cầm súc vải bông bà chọn, thấy lạ khi Chu Tiểu Vân cũng chọn một súc: “Đại Nha, con cầm súc này làm gì, vải may rèm mẹ chọn hết rồi.”
Chu Tiểu Vân cười làm lành nói: “Mẹ, con thích màu này lắm. Hay là, rèm cửa phòng con mẹ dùng súc vải này đi!”
Triệu Ngọc Trân nghe xong giá hơi do dự, đắt hơn vải bông mình đang cầm không ít!
Chu Tiểu Vân phát hiện phương pháp tốt nhất xin xỏ mẹ là làm nũng cộng thêm mè nheo, cô cố gắng bỏ qua cảm giác nổi da gà làm nũng mẹ: “Mẹ, mẹ mua cho con đi. Con thích màu này lắm, mẹ cho con tự chọn rèm cửa được không? Mẹ mua cho con đi mà!”
Bác bán vải tiếp lời: “Chị à, đứa nhỏ thích như thế, hai nguyên quý thì quý thật, không đến mức không bỏ được, mua đi. Đúng là súc vải tốt, mua rồi không hối hận đâu.”
Lời của Chu Tiểu Vân gợi lên hồi ức của Triệu Ngọc Trân, trước mắt bà dường như lại xuất hiện cảnh con gái ngồi xổm xuống mặt đất, giặt quần áo cho cả nhà, có thêm lời khuyên của người bán, bà dằn lòng bỏ tiền mua.
Chu Tiểu Vân được như nguyện, vui mừng ôm chầm lấy mẹ. Triệu Ngọc Trân thấy gương mặt nhỏ nhắn của con sáng bừng lên với nụ cười rạng rỡ bắt đầu cảm thấy bỏ số tiền này cũng đáng.
Sau khi về nhà, Triệu Ngọc Trân bận việc may rèm, tài may vá của cô giỏi hơn mẹ dù sao trước đây từng được học nghề may và làm mấy năm ở xưởng đồ chơi xưởng, suốt ngày đối mặt với kim chỉ, vải vóc. Nhưng, lúc này cô không dám để lộ.
Thế là, Chu Tiểu Vân đành dùng đôi mắt trông mong ngồi bên cạnh chờ đến lượt mình.
Rèm cửa được may xong treo trước cửa phòng Chu Tiểu Vân, màu trắng ngà láng mịn, vải dày dặn trơn bóng khiến cho người nhìn thấy rất thoải mái. Chu Tiểu Vân đi qua đi lại dưới rèm mấy lần thích vô cùng. Nhưng mà, trước cửa có vẻ hơi đơn điệu. Làm sao để đẹp hơn đây?
Chu Tiểu Vân trầm tư suy nghĩ, cô mất công suy nghĩ cái gì mà không tốn tiền lại đẹp mắt đây.
Có rồi!
Suốt cả buổi chiều ba người “cùng nhau” cố gắng, cuối cùng dùng hết quyển lịch. Một đống hình thoi và ngôi sao đẹp đẽ là kiệt tác của Chu Tiểu Vân, méo mó không nhìn ra hình thù chính là tác phẩm của Tiểu Bảo, cuối cùng một đống lớn giấy vụn trên mặt đất là kiệt tác của Nhị Nha.
Tiểu Bảo tương đối vừa lòng với thành quả lao động của mình: “Chị, xem em cắt đẹp không này.”
Chu Tiểu Vân nhịn cười, gật gật đầu.
Tiểu Bảo đắc ý xoa xoa tay: “Tiếp theo phải làm gì?”
Chu Tiểu Vân cầm lấy kim khâu, thủ pháp thuần thục và nhanh chóng: “Tiếp theo để chị, hai em cứ ngồi yên ở đó.”
Tiểu Bảo nhìn động tác xe chỉ luồn kim của chị quả thực cậu không làm được, liền buông tha ý định giúp đỡ, ngoan ngoãn cùng Nhị Nha lấy ghế con ngồi cạnh bàn nhìn Chu Tiểu Vân làm việc.
Chu Tiểu Vân xâu các hình thoi lại thành chuỗi, mỗi hình cách nhau một đoạn, dài khoảng một thước rồi dừng lại, sau đó làm tương tự với ngôi sao. Một lúc sau, làm được hơn mười chuỗi.
Cuối cùng, treo từng chuỗi xen giữa nếp xếp ly của rèm cửa.
Đại công cáo thành!
Chu Tiểu Vân hài lòng thưởng thức kiệt tác của mình, rèm trắng cách mặt đất 10cm. Trên rèm treo hơn mười chuỗi hình thoi hoặc ngôi sao màu sắc rực rỡ rất sáng tạo lại độc đáo.
Tiểu Bảo và Nhị Nha đồng thời trầm trồ thán phục: “Woa!”
Chu Tiểu Vân khẽ mỉm cười.
Tiểu Bảo không chịu, đòi chị phải xâu cả hình cậu cắt được treo lên.
Chu Tiểu Vân tự chọn trong đó những hình đẹp nhất, không xâu thành chuỗi mà khâu thành một vòng tròn. Làm xong đeo lên cổ em, đúng là khá đẹp.
Nhị Nha nhìn thấy đôi mắt sáng lên: “Chị, em cũng muốn.”
Biết ngay con bé sẽ đòi mà, Chu Tiểu Vân liếc mắt nhìn, làm thêm cho em gái một cái dây chuyền.
Tiểu Bảo nắm tay Nhị Nha chạy đến chỗ mẹ khoe.