Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 77 : “Quán nước” của Chu Tiểu Vân (1)
Ngày đăng: 04:54 19/04/20
Ngày kết thúc học kỳ, Chu Tiểu Vân lưu luyến không rời, nói lời tạm biệt với thầy.
Cô định trả kèn harmonica cho thầy nhưng Phương Văn Siêu từ chối: “Em cứ giữ lấy, dù sao thầy không cần dùng đến. Hè này ở nhà cố gắng luyện tập nhé. Em cầm cả hai quyển nhạc phổ này nữa.”
Chu Tiểu Vân cầm quyển nhạc phổ mà nước mắt cứ thế tuôn rơi. Phương Văn Siêu thấy con gái khóc liền luống cuống tay chân, dù trước mặt cô bé mới tám tuổi cũng vậy.
Anh đưa khăn tay cho Chu Tiểu Vân lau nước mắt: “Đừng khóc mà Tiểu Vân, em sao thế? Có phải không thoải mái không?”
Chu Tiểu Vân lau xong nước mắt, len lén giữ lại khăn tay làm kỉ niệm: “Không phải em không thoải mái, chỉ là nghĩ đến sau này không được thấy thầy nên luyến tiếc.”
Phương Văn Siêu nghe xong lý do của cô bật cười: “Cô bé ngốc, không phải chỉ một mùa hè thôi sao. Khai giảng thầy trò mình sẽ gặp lại nhau.”
Chu Tiểu Vân than thầm trong lòng, khai giảng thầy đã chuyển đến trường trong thị trấn, sao em được gặp thầy nữa. Tạm biệt thầy, cô ủ rũ ra về. Về đến nhà, cô giặt sạch khăn tay, cất vào trong ngăn kéo, đôi khi còn ngẩn ngơ nhìn khăn tay.
Bị Đại Bảo bắt gặp, cậu thấy lạ lật qua lật lại: “Đại Nha, em lấy khăn tay này ở đâu ra?”
Chu Tiểu Vân lập tức cướp lại khăn tay, lườm anh trai một cái, từ chối trả lời.
Để điều chỉnh được tâm trạng, Chu Tiểu Vân quyết định tìm việc để làm nhằm phân tán sự chú ý. Làm gì để vừa giết thời gian vừa kiếm được tiền nhỉ?
Cô chưa từng quên ý định để dành tiền mua đàn ác-cooc-đê-ông của mình, nhưng mua đàn tốn khá nhiều tiền. Dựa vào kho báu nhỏ không biết đến ngày tháng năm nào mới đủ, bị động không phải là biện pháp hay, phải chủ động kiếm tiền.
Theo quan sát của cô, gần đây trời khá nóng, mọi người đến chợ đều khát nước. Đi chợ, mọi người không tiện cầm theo cả bình nước đi, lại không có đồ uống muôn hình muôn vẻ như sau này. Cô nhớ trước đây hồi bé rất thích mua nước ở quán vỉa hè uống, giá rẻ, chỉ năm phân một chén.
Đúng rồi, cô có thể bày một quán nước nhỏ! Gần như không cần tiền vốn, ở nhà đun ít nước nguội, rồi cho thêm đường hoá học nhiều màu. Tèn tén ten!!! Nước ngọt ra đời. Mua thêm mấy cái cốc, mang theo cái bàn cũ của Đại Bảo, tìm một chỗ đông đúc trong chợ đặt xuống là có thể bán hàng.
Nghĩ là làm!
Đầu tiên, cô đến nhà Chu Thiến Thiến mua đồ, mẹ Chu Thiến Thiến vừa bán vừa cho, mua về hai túi đường hoá học rất to, giá rẻ đến mức bất ngờ. Hai túi lớn dùng cả mùa hè chắc không hết.
Chu Thiến Thiến thấy lạ không hiểu cô định làm gì, Chu Tiểu Vân cười thần bí, nói sau này sẽ biết khiến cô bé tò mò, không có việc gì lại chạy sang hỏi.
Chu Tiểu Vân bàn với cha mẹ về kế hoạch của mình. Lúc ba đạp xe ba bánh đi bán thịt lợn, cô có thể đi nhờ xe về. Cô đã tính hết rồi. Chu Quốc Cường suy nghĩ một lúc rồi đồng ý. Nghĩ mà xem, con bé kiếm được mấy đồng, chắc chỉ đi chơi theo bố ra chợ rồi quay về. Dù sao không phải ngày nào cũng bán hàng, không ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày.
Triệu Ngọc Trân lại phản đối, bà cảm thấy con gái không nên làm việc này. Mọi người thử nghĩ mà xem, một cô nhóc nghỉ hè không ở nhà chơi, lại muốn ra chợ bán hàng làm gì?
Lập tức cô đưa ra một loạt lý do thuyết phục mẹ: “Mẹ, con nghỉ ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, mẹ để con đi cùng ba ra chợ đi. Mẹ xem, con mua hết đồ rồi, nếu không đi bán, tiền của con không phải mất trắng sao? Ít nhất cũng phải hoàn lại tiền vốn chứ! Hơn nữa, con đi bán có thể phụ ba mà. Con sẽ bày hàng ngay cạnh chỗ của ba, mẹ cứ yên tâm.”
Có lẽ là câu ” Ít nhất cũng phải hoàn số tiền vốn ” đả động được Triệu Ngọc Trân, cuối cùng bà gật đầu đồng ý. Chu Tiểu Vân vui mừng, ôm lấy mẹ la to “Cám ơn mẹ” !
Bà cười mắng: “Con bé này, chỉ được cái miệng dỗ ngon dỗ ngọt!”
Chu Tiểu Vân chìm đắm trong sự vui sướng. Cô nhớ hồ bé rất thích uống thứ nước tự chế đơn giản ở quán vỉa hè, giá rẻ lại ngon. Giống như trà chanh ở tương lai, già trẻ đều thích uống. Có lẽ sau hè này, cô có thể kiếm được kha khá tiền tiết kiệm.
Được sự cho phép của cha mẹ, cô bắt đầu bận rộn chuẩn bị vì phiên chợ ngày mai. Đêm đó, Chu Tiểu Vân tìm một tấm bìa màu trắng, dùng bút lông viết mấy chữ làm bảng hiệu.
Sáng hôm sau trời còn chưa sáng, Chu Tiểu Vân đã thức dậy đun nước. Đương nhiên có thể trực tiếp dùng nước lã, nhưng uống nước lã dễ tiêu chảy. Như Tiểu Bảo uống một cốc đã đau bụng, nên tốn công đun nước sôi để nguội thì hơn. Đổ nước nóng vào thùng lạnh đã chuẩn bị tốt khoảng nửa tiếng, pha thêm ít đường hoá học và si rô, nước đã có vị ngọt ngọt và màu vàng như nước cam.
Chu Tiểu Vân đậy kín nắp thùng nhỏ màu hồng, mang thêm cốc nhựa, hai cái ghế nhỏ, tất cả chuẩn bị đâu ra đấy.
Chu Quốc Cường thấy dáng vẻ con gái bận rộn không khỏi buồn cười, xem ra con bé rất coi trọng việc này. Cô bị ba cười nên xấu hổ, ra vẻ bận rộn chất đồ lên xe ba bánh. Nhưng người cô thấp bé, ghế có thể xếp được nhưng không thể nhấc nổi thùng.
Chu Quốc Cường không nỡ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của con gái, đứng dậy, nhẹ nhàng xách thùng nước lên xe. Cô tranh thủ cơ hội đáp lại bằng ánh mắt sùng bái cha và nụ cười ngọt ngào.
Chu Quốc Cường cười dắt xe ba bánh ra khỏi nhà, Chu Tiểu Vân ngoan ngoãn ngồi sau, không quá mười phút đã đến chợ.