Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 104 : Trương Sâm đến Triệu gia
Ngày đăng: 09:50 18/04/20
Edit: Thiên Âm
Từ lúc Triệu Nguyệt Cầm đưa ra quyết định, người Triệu gia lập tức đến trương gia thông báo, khiến đám người Trương gia bị chọc tức, Ngô thị còn nói thẳng, nào có chuyện mới kết hôn một năm, vừa mới sinh con xong là đã muốn hòa ly rồi, đây đúng là chuyện cực kỳ vô lý, còn có cho nhà họ mặt mũi nữa không.
Người Triệu gia càng tức giận hơn, nói như thế chẳng khác nào nhà họ vì để ý Trương gia mà gả con gái sang. Vì vậy Triệu gia không ai nhịn được đều động thủ đánh nhau, đương nhiên trương gia không phải là đối thủ của Triệu gia, dần rơi vào thế hạ phong, cuối cùng đám người đó xin tha thứ nên Triệu gia mới ngừng tay.
Có điều, Ngô thị và Trương đồ tể vẫn không có đáp ứng cho hai người hòa ly, thứ nhất Ngô thị coi trọng tiền tài của nhà Triệu Tín Lương, thứ hai Ngô thị là một người rất ưa sĩ diện, lại sợ chuyện Nguyệt Cầm tự mình sinh con truyền ra ngoài sẽ làm ảnh hưởng đến mặt mũi Trương gia, hơn nữa Trương gia là một hộ từ bên ngoài chuyển đến, sợ rằng về sau khó đặt chân tại Triệu gia thôn này.
Người Triệu gia mặc dù đã quậy một trận, nhưng Trương gia bên kia vẫn không đồng ý, làm bọn họ không khỏi nóng nảy à, thầm nghĩ bây giờ Triệu Nguyệt Cầm đang ở nhà mẹ đẻ điều dưỡng, cũng không sợ sẽ về lại Trương gia bên kia để chịu khổ, cho dù Trương gia bên kia có đến đây nhận lại con dâu thì người nhà mẹ đẻ quyết không cho dẫn đi dễ dàng thế được.
Dù sao việc này lỗi sai chính là lỗi của nhà chồng, Triệu Nguyệt Cầm một lỗi cũng không có, dù có truyền ra ngoài thì mọi người vẫn rất đồng tình với cách làm này, cũng không có ai chỉ trích được Triệu Nguyệt Cầm.
Mấy ngày qua, sức khỏe của Triệu Nguyệt Cầm dần hồi phục lại, chẳng qua ở Trương gia quá lâu lại ăn không ít khổ, cho nên tinh thần vẫn chưa được tốt lắm, cũng không dám nói chuyện.
Hơn nữa đối đáp với người ngoài rất có lễ phép, đối với đứa con mới sinh của mình chăm sóc cực kỳ cẩn thận, Phương thị thấy Triệu Nguyệt Cầm thương con, trong lòng ngày càng mâu thuẫn, theo lý thuyết đây là con cháu Trương gia, đợi lúc Triệu Nguyệt Cầm và Trương Sâm hòa ly, đứa bé này phải trả lại cho Trương gia, sợ rằng đến lúc đó, Nguyệt Cầm sẽ không nỡ rời xa con mình đi? Nhìn bộ dáng Nguyệt Cầm vui vẻ ngồi chơi với con gái, khi rời xa rồi không biết sẽ đau lòng đến mức nào đây.
Nghĩ đến điều này, Phương thị chỉ muốn thay vì đau dài không bằng đau ngắn, nên cùng Triệu Nguyệt Cầm nói chuyện thẳng thắn với nhau: “Con gái à, mẹ biết đứa bé này là con dùng cả nửa sinh mạng của mình để đổi lấy, hơn nữa chẳng có người mẹ nào mà không yêu con mình cả, con cũng là báu vật quý nhất của mẹ…Chỉ là, tình hình bây giờ rất cam go, chuyện của con với Trương gia kia đã vỡ lở ra, mẹ và mọi người nhất định sẽ chiến đấu vì con, cho đến khi con và tiểu tử kia hòa ly thành công mới thôi, mẹ sẽ không để cho con quay lại cái nơi quỷ quái không thấy ánh mặt trời đó đâu. Cho nên…đứa bé này, phải đưa trả nó cho nhà người ta, Nguyệt Cầm à, mẹ nói câu này, con không thích thì đứng nghe, ‘đau dài không bằng đau ngắn’, chờ sau khi làm đầy tháng cho nó rồi thì cũng nên đưa nó về bên nhà kia, đỡ cho con và nó ở với nhau một thời gian dài, sẽ sinh ra luyến tiếc…”
Triệu Nguyệt Cầm mím chặc đôi môi không nói chuyện, chỉ nhìn con mình, vuốt mặt nó.
“Ai nói hắn là con rể nhà này chứ.” Triệu lão gia tử đang nổi nóng, liền rống một câu với Lý thị, Lý thị nhất thời giật mình, Triệu lão gia tử cũng phản ứng lại liền im miệng lại.
“Cha mẹ.” Trong mắt Trương Sâm lộ ra vẻ mong muốn, “Cầu hai người cho con vào trong, Nguyệt Cầm muốn gặp con.”
Phương thị không biết con gái nghĩ gì nữa, có chút không vui, người như thế có gì để nói chứ, chẳng qua con gái còn trong tháng, thân thể còn rất yếu, bà muốn nói là con gái còn chưa khỏe. Vì vậy không thể đồng ý cho Trương Sâm vào trong thăm được, nhưng không thể được vì con gái đã mở miệng nên Trương Sâm muốn vào thì phải cho cả nhà đi theo vào, miễn cho có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Cả nhà cùng vào trong phòng, Trương Sâm cũng không muốn nói chuyện này trước mặt mọi người liền nháy mắt với Triệu Nguyệt Cầm, mong nàng bảo mọi người đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn hắn, nàng và hài tử.
Có điều Triệu Nguyệt Cầm lúc này làm như không phát hiện cái nháy mắt của Trương Sâm, chỉ nhìn cả nhà nói: “Mọi người yên tâm, Nguyệt Cầm chính là có một số chuyện cuối cùng phải nói với hắn mà thôi.”
“Nguyệt, Nguyệt Cầm…ý nàng là gì?” Vốn tưởng Triệu Nguyệt Cầm muốn hòa ly với hắn là do gia đình nàng yêu cầu và tự chủ trương, nhưng bây giờ hắn lại nghe chính Triệu Nguyệt Cầm nói ra lời bạc tình như thế này, Trương Sâm cảm giác tim mình như bị dao đâm vào.
“Vật này ngươi đem về đi.” Triệu Nguyệt Cầm cầm một chiếc khăn lụa kín đáo đưa cho Trương Sâm, khăn lụa này là món quà mà sau khi thành thân không lâu Trương Sâm mua ở trấn trên mang về tặng cho nàng, lúc đó nàng mừng rỡ vô cùng,ngoài tình cảm mãnh liệt lúc tân hôn ra, còn lại trong cuộc sống ngày thường, Trương Sâm không có chăm sóc hay tặng bất kỳ một vật gì cho nàng nữa.
“Nguyệt Cầm” Trương Sâm đột nhiên kích động, vì vậy cũng không có bận tâm những người khác còn ở đây, “Nàng đừng nghe người nhà nàng nói lung tung, nàng có suy nghĩ riêng của nàng, ta biết trong lòng nàng còn có ta, cho nên nàng sẽ không nhẫn tâm hòa ly với ta phải không.”
Triệu Nguyệt Cầm thập phần tĩnh táo nghe Trương Sâm nói xong, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn hắn, lạnh nhạt nói: ‘Không phải, là do ta muốn hòa ly với ngươi, Trương Sâm, từ nay về sau hai người chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”